Trong phòng, Lôi Liệt chống cằm nhìn William Phỉ Nhi đang ăn, anh cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng cũng rất hổ thẹn: "Mỗi ngày ở khách sạn này anh đều không chăm sóc tốt cho em, thấy em đói đến như vậy, chờ sau này về đến nhà, mỗi ngày anh đều nấu những món ăn ngon cho em ăn. "
"Ừm." William Phỉ Nhi hoàn toàn không để ý đến hình tượng, cô ăn như hổ đói, còn đưa anh một miếng thịt vịt nướng, "Anh cũng ăn đi."
"Anh không ăn, anh đã ăn cùng Giám đốc ngân hàng Mã, ăn no căng bụng luôn rồi, bây giờ dạ dày của anh còn có hơi trướng." Lôi Liệt khoa trương ôm lấy bụng.
"Thật hay giả thế? Anh cũng không thể để dành đồ ăn ngon cho em, còn bản thân không ăn gì cả." William Phỉ Nhi liếm môi.
"Ha ha. . ." Lôi Liệt cưng chiều nhìn cô, "Không phải anh đã nói rồi sao, bây giờ anh có tiền rồi, sẽ không tiết kiệm chút đồ như vậy đâu, em ngoan ngoãn ăn đi, chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn."
"Hi hi."
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com