Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hạ Thần Phong khẽ khựng lại, " Ồ, ý của cô là hung thủ nhằm vào Lý Bách?"
"Đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ…" Hôm nay Lục Dao đến đây là để tìm chứng cứ, thật ra Hạ Thần Phong cũng đồng ý với suy nghĩ này của Lục Dao.
Nạn nhân của vụ án lần này là Trương An An, nhưng tối qua Hạ Thần Phong đã suy đoán rằng hung thủ biết rất rõ Lý Bách, hắn đoán được kể cả việc hôm đó Lý Bách nhất định sẽ không chấp nhận Trương An An, cho nên mới gọi xe cho cô ta.
Mà để thi thể ở nơi dễ phát hiện như vậy, cũng là vì muốn cảnh sát sớm đặt Lý Bách vào diện tình nghi.
Vì vậy, tất cả những việc đó có thể một cái bẫy, mục đích là Lý Bách hoặc là Tập đoàn Tinh Thần. Mặc dù Hạ Thần Phong cũng đoán như vậy, nhưng bây giờ anh không có chứng cứ rõ ràng để chứng minh điều đó.
Nhưng nếu chỉ muốn đổ tội cho Lý Bách thì tại sao hung thủ lại muốn móc mắt nạn nhân chứ? Đây là một hành động thừa thãi, và đó có thể khiến chính hung thủ bị bại lộ.
Toàn bộ vụ án giết người này giống như một câu đố, điếu thuốc trong tay Hạ Thần Phong đã cháy hết, anh ném đầu thuốc lá xuống, dùng chân dập tắt, " Cô Lục, chỗ này là…"
" Tôi có thể đi đến chỗ đó nhìn không?" Lục Dao không đợi Hạ Thần Phong nói xong mà trực tiếp chui qua dải phân cách, đứng ở chỗ Trương An An đứng lúc trước.
Lục Dao ở chỗ đó nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này là một con đường cái vắng vẻ, phía đông vùng ngoại thành, có hai làn đường dành cho xe đi, dọc hai bên đường là cỏ dại cao nửa người và rừng long não, ngay cả đèn đường cũng có rất ít, cho nên lúc đó người tài xế kia không bật đèn xe, nên căn bản là không thể thấy Trương An An đứng ở ven đường.
Hạ Thần Phong cau chặt mày lại, hành động này của Lục Dao hoàn toàn có thể coi là hành vi gây cản trở công vụ (*).
(*) Công vụ: là hoạt động do cán bộ, công chức nhân danh nhà nước thực hiện theo quy định của pháp luật và được pháp luật bảo vệ nhằm phục vụ lợi ích của nhân dân và xã hội
Lục Dao quay đầu nhìn Hạ Thần Phong, " Có thời gian chết cụ thể của Trương An An không?" Mặc dù Hạ Thần Phong biết không được tiết lộ thông tin này cho người ngoài, nhưng lần này Hạ Thần Phong thấy hình như Lục Dao đã phát hiện ra cái gì đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nói với Lục Dao: " Chắc là vào khoảng mười rưỡi tối."
Lục Dao xoay đầu theo chiều kim đồng hồ, hai đầu lông mày cau chặt lại, " Giáp Cấn Kỷ Ly Ất Đinh Khôn, Bính Mậu vốn ở trên Tốn, Canh Đoài Tân Càn Nhâm Chấn, Quý gặp nước tạo ra hưu môn…" (*)
(*) Cấn, Ly, Khôn, Tốn, Đoài, Càn, Chấn: Là tên các quẻ tùy thuộc vào ngữ cảnh mà có ý nghĩa khác nhau. Ở đây, ý chỉ phương hướng- lần lượt là Đông Bắc, Nam, Tây Nam, Đông Nam, Tây Bắc, Đông.
Sinh môn vượng trong bốn mùa, đặc biệt xấu, mặt trăng ở hướng 60 độ, Tướng (*) vào mùa Hạ, Hưu vào mùa Thu, Tù vào mùa Đông, Tử vào mùa Xuân. Sinh môn nằm ở hướng Đông Bắc bị Phục Ngâm, nằm ở hướng Tây Nam bị Phản Ngâm (**), nằm ở hướng Đông Nam vào mộ, nằm ở hướng Đông thì bị khắc, nằm ở hướng Nam thì Đại cát, nằm ở hướng Tây Bắc thì may mắn ít hơn, nằm ở hướng Bắc thì bị ép buộc.
(*) Tướng: là giai đoạn thịnh vừa, phát triển chậm hơn; Hưu: là giai đoạn nghỉ ngơi, không còn phát triển; Tù: là giai đoạn bị suy giảm, sa sút.
(**) Phục Ngâm, Phản Ngâm: Là hai cách cục xấu trong sơn tinh và hướng tinh. Tai họa do Phản Ngâm, Phục Ngâm gây ra chẳng kém gì cách cục Thượng sơn Hạ thủy, nếu phạm vào cách cục này lập tức người chết, tiền hết. Cho nên Phản Ngâm, Phục Ngâm là cách cục nguy hiểm nhất đối với Dương trạch và Âm trạch. Nhưng không phải tất cả các trường hợp Phản Ngâm, Phục Ngâm đều gây ra tai họa.
Lục Dao nhìn buồng chứa rác thải cũ kỹ nằm ở bên phải đối diện bên đường, cô vươn tay chỉ vào đó và nói, " Lúc đó hung thủ trốn ở đó."
Hạ Thần Phong kinh hãi, nhìn buồng rác cũ kỹ, chỗ này chỉ cách chỗ đó khoảng hơn 100 mét. Dựa vào hoàn cảnh lúc đó, trốn ở đó đúng thật là sẽ không bị người báo án phát hiện ra, nhưng tại sao hung thủ lại trốn ở đó?
Hạ Thần Phong đột nhiên hoàn hồn, anh vô thức bị Lục Dao dắt mũi, " Tại sao cô cho rằng hung thủ chạy đến chỗ trốn đó mà không phải là chạy vào trong rừng cây phía sau cô?"
Lục Dao khẽ lắc đầu, " Bởi vì chỗ đó là sinh môn…"
"Sinh môn?" Hạ Thần Phong chỉ nghe từ này trong phim chiếu trên ti vi, anh không nhịn được mà cười nhạo, " Đây là do cô xem quá nhiều phim trộm mộ hay là tụ đạo đấy!"
Lục Dao nhịn cơn tức giận xuống, cô bước ra khỏi dải phân cách, " Cảnh sát Hạ, tôi biết anh còn nghi ngờ tôi, tôi không ép anh phải tin những gì tôi nói. Nhưng xin anh hãy hiểu, tôi giống anh, đều muốn tìm được sự thật. Lý Bách bị người ta cố tình sửa mệnh. Điều này có nghĩa là gì, anh biết không?"
" Điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát. Cô Lục, cô nên biết mình đã đi quá giới hạn!" Lục Dao cảm thấy mình và cái tên Hạ Thần Phong này đúng là không hợp nhau, cô nén cơn tức giận, chỉ vào buồng chứa rác cũ kỹ nói, " Được rồi! Tôi không đi quá giới hạn nữa, nhưng xin cảnh sát Hạ hãy kiểm tra xung quanh buồng rác kia, nếu như không phát hiện được manh mối nào, thì xem như tôi chưa từng đến đây!"
Hạ Thần Phong nhìn vẻ mặt tức giận của Lục Dao, tức giận, phẫn nộ, nhưng lại mang theo vẻ kiên trì. Hạ Thần Phong nghĩ vốn dĩ ở đây cũng không phát hiện ra manh mối gì, anh liền xoay người đi về phía buồng chứa rác cũ kỹ đó.
Tuy nói nó là buồng chứa rác, nhưng thật ra nó cũng chỉ là một trạm đổ rác tạm thời thô sơ được bao quanh bởi ba bức tường xi măng cao hơn hai mét. Hơn nữa, bây giờ có vẻ nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, bên trong không có nhiều rác nhưng vẫn bốc ra mùi hôi thối,
Lục Dao chạy đến, chỉ đứng từ xa nhìn Hạ Thần Phong đến gần buồng chứa rác xem xét, " Cảnh sát Hạ, kiểm tra vị trí phía sau!"
Hạ Thần Phong quay đầu lại nhìn Lục Dao đứng cách đó không xa, ánh mắt đó khiến Lục Dao ngay lập tức im lặng không dám nói gì nữa.
Hạ Thần Phong vẫn đi sang bên phải theo lời nhắc nhở của Lục Dao. Phải nói rằng, mặc dù nước mưa đã xóa đi nhiều dấu vết, nhưng cũng chỉ vì trời mưa nên đã giữ lại rất nhiều dấu vết, đặc biệt là khu vực này bị bỏ hoang từ lâu, nên sẽ không có ai đến chỗ này.
Hạ Thần Phong nhíu chặt mày sau đó ngồi xổm xuống nhìn dấu chân rõ ràng kia. Bởi vì mưa, nền đất não nên vết chân này rất rõ. Xung quanh toàn là bùn đất, bình thường thì trời mưa sẽ cuốn trôi bùn đất đi, ngay cả khi có dấu chân thì cũng rất dễ biến mất. Nhưng bức tường cũ này đã chắn gió thổi đến, cho nên phần bùn đất ở phía bên tường này dù có bị ẩm ướt, nhưng lại không bị nước mưa cuốn trôi đi.
Hạ Thần Phong lấy điện thoại di động ra, chụp lại dấu chân rồi gửi cho Tiểu Đao, sau đó gọi điện luôn cho cậu ta, " Tiểu Đao có phát hiện mới ở hiện trường vụ án, cậu kiểm tra ngay dấu chân này cho tôi."
Lục Dao hồi hộp nhìn Hạ Thần Phong, cô kích động đi về phía trước, " Có phải có phát hiện mới hay không!"
Hạ Thần Phong đứng lên, đối mặt với Lục Dao, " Tôi nghĩ cô buộc phải nói ra tại sao cô lại phát hiện ra chỗ này!"
"Nói ra anh sẽ tin sao?"
Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, " Tôi đã nói rồi, mặc dù có khả năng cô không phải là hung thủ, nhưng cô vẫn nằm trong diện tình nghi."
Lục Dao cau chặt mày, " Cảnh sát Hạ, tôi rất rõ điều này, anh không cần nhấn mạnh lại lần nữa đâu!"
Lục Dao nói xong liền xoay người rời đi, cô cảm thấy sự nhẫn nại của mình cũng coi như là rất tốt rồi. Nhưng cô không muốn gặp tên Hạ Thần Phong tính tình quái gở này nữa. Lục Dao có thể tìm được nhiều manh mối hơn, nhưng cô sẽ không bao giờ đi cùng với Hạ Thần Phong.
Đối với Lục Dao, việc tìm ra nơi hung thủ ẩn náu tuy có chút hơi khó khăn, nhưng không phải là không thể. Nhìn nhận từ tình huống ban đầu, chỉ cần tìm được sinh môn là xong.