"Vậy ra là ở đây à?" Nhìn địa chỉ được gửi trên điện thoại, Anemachi, mặc áo sơ mi cổ xanh, đứng trước tòa nhà nhỏ kiểm tra đi kiểm tra lại, xác nhận rằng cô không đến nhầm địa điểm. "Vậy thì, hãy hy vọng chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp."
Khi đôi giày của cô bước vào tòa nhà sàn gạch trắng và cánh cửa tự động mở ra trước mặt, không khí lạnh từ tòa nhà lập tức thổi vào mặt cô, làm mát cơ thể đang nóng lên bởi mùa hè nóng nực của cô. Đập vào mắt cô là một nữ tiếp tân khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế, có lẽ đang làm một số thủ tục giấy tờ. Đi về phía trước, Anemachi hỏi xin sự giúp đỡ.
"Xin lỗi, tôi được hẹn gặp ông Motoaki Tanigo ở đây hôm nay, cô có thể giúp tôi một chút được không?" Hỏi một cách lịch sự, Anemachi kiểm tra khung cảnh xung quanh trong khi hỏi đường.
Thực sự không có nhiều điều để nói. Tầng này có cách bố trí khá nhỏ với một số cửa dẫn đến một số căn phòng không xác định. Hầu hết có lẽ là để tiếp đón những vị khách quan trọng hoặc tổ chức các cuộc họp, hoặc có lẽ là phòng chứa đồ. Một số cây giả xung quanh được đặt nhằm mục đích trang trí và một cái máy uống nước ở phía góc cũng có thể được nhìn thấy. Chúng được sử dụng để làm cho hành lang nhàm chán trở nên sinh động hơn cũng như phục vụ những vị khách đang lưu trú tại đây.
"Hửm? Gặp ngài giám đốc? Xin vui lòng cho tôi một phút." Cô tiếp tân ngẩng đầu lên khỏi núi tài liệu trên bàn, liếc nhanh Anemachi đang đứng trước quầy. "Thật là một cô gái trẻ, ông chú độc thân đó cuối cùng đã quyết định tiến tới với một cô gái sao...? Cô chỉ cần đảm bảo rằng cô biết mình đang làm gì thôi, tôi đoán vậy."
"Ừm, tôi không có mối quan hệ kiểu đó với ông ấy...Tôi chỉ ở đây để thảo luận về công việc tương lai của tôi." Hơi sững sờ trước trí tưởng tượng của nhân viên tiếp tân, Anemachi cố gắng giải quyết một số hiểu lầm trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, cái cô nhận được chỉ là một cái gật đầu miễn cưỡng. Thở dài, Anemachi kiên nhẫn chờ đợi.
'Ồ, vậy ra ông ấy là CEO của công ty à.' Nhìn cô gái đang xem hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, Anemachi có thể thấy công ty đang cần nhân viên mới gấp đến mức nào. 'Tôi hy vọng tôi sẽ không bị ném cho quá nhiều việc để làm sau này.'
"Hmm được rồi, Anemachi phải không? Hãy lên tầng ba và hỏi vài người xung quanh về văn phòng của giám đốc, họ sẽ chỉ đường cho cô." Kiểm tra hồ sơ, nhân viên tiếp tân cho phép Anemachi vào văn phòng. "Chỉ cần nhớ hét lên nếu có chuyện gì xấu xảy ra được chứ? Chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô nếu có thể."
Đưa ra vài lời nhắc nhở thân thiện, nhân viên tiếp tân nhìn Anemachi bằng ánh mắt ủng hộ.
"Ừm, cảm ơn?" Nhìn nhân viên tiếp tân quay lại với núi giấy tờ của mình, Anemachi lúng túng bước về phía bên phải, nơi cô nhìn thấy một cầu thang nhỏ dẫn lên tầng khác. Bây giờ cô tự hỏi liệu hiện tại cô đang có nguy cơ bị tấn công tình dục hay không.
"Kẹtttt." Khi cánh cửa cũ phát ra tiếng răng rắc chói tai, Anemachi đột ngột thông báo sự có mặt của mình với văn phòng lúc này đang đông đúc. Đập vào mắt cô là một nơi làm việc nhỏ và chật chội với phông nền chủ đạo là màu trắng được bài trí đẹp mắt. Có tầm bảy người, hầu hết đều bận rộn nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi một số người đang di chuyển xung quanh để trao đổi những tập tin quan trọng.
"Xin lỗi, chị có biết văn phòng của giám đốc ở đâu không?" Anemachi hỏi một người phụ nữ mặc áo phông đen đang cầm tập hồ sơ di chuyển xung quanh. Anemachi không khỏi nhận ra quầng thâm rõ ràng dưới đôi mắt xanh nhạt của cô khi cô gái tóc xanh đậm quay đầu lại. "Bây giờ tôi có cuộc hẹn với giám đốc."
"Hửm? Một cuộc hẹn à?" Đôi mắt mệt mỏi của người phụ nữ nhìn Anemachi trong bộ quần áo trang trọng trong vài giây, rõ ràng là cô hiện không ở trạng thái tốt nhất. "Hẹn với giám đốc, hẹn với giám đốc...A, mình chưa thể ngủ được, không phải ở đây." Lắc lắc cái đầu, cô gái cố gắng không khuất phục trước bóng tối của cơn buồn ngủ.
"Ừm, chị có cần giúp đỡ không...? Trông chị không ổn." Khi người phụ nữ bắt đầu nhắm mắt liên tục và cúi đầu xuống, đồng thời có thể thấy rõ cơ thể cô run rẩy, Anemachi cảm thấy hơi lo lắng. "Trông chị có vẻ cần nghỉ ngơi, chị ngồi xuống một lát nhé?"
"Ừm, không cần đâu, chỉ là bỏ lỡ cốc cà phê bắt buộc của tôi mỗi hai giờ thôi." Tát vào mặt một cái, cô gái cuối cùng cũng lấy lại được ý thức. "Văn phòng ở hành lang bên phải, cửa thứ hai, đừng bỏ qua nhé. Nhưng trước đó, giúp tôi pha một tách cà phê nhé? Cô định làm việc ở đây phải không, Anemachi là tên cô nếu tôi nhớ không lầm."
"Vậy cô có muốn giúp đỡ đồng nghiệp tương lai của mình một chút không?"
Và với điều đó, Anemachi giờ thấy mình đang rót một cốc cà phê nóng cho người phụ nữ bí ẩn trước mặt mà cô ấy tự nhận là A-chan.
"Cứ gọi tôi là A-chan." Đó là những gì cô ấy nói.
"Nhưng, tôi đến muộn có thực sự ổn không? Giám đốc sẽ không giận tôi chứ...?" Anemachi, mặc dù là một người chẳng biết gì mấy, nhưng vẫn biết rằng việc đi muộn không phải là một ấn tượng đầu tiên tốt mà bạn nên dành cho sếp của mình. "Tôi nghĩ tôi nên đi rồi."
"À không cần lo lắng đâu, đi cùng tôi một lát nhé? Tôi cần nghỉ ngơi sau khi làm việc không ngừng nghỉ suốt 18 tiếng đồng hồ." Nhấm nháp cà phê và cảm nhận chất caffeine xâm nhập vào máu và kích thích các tế bào thần kinh của cô, A-chan cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc một lần nữa. "Vậy cô có biết mình sẽ làm ở vị trí nào hay chủ yếu cô sẽ đảm nhiệm công việc nào trong tương lai không?"
"Ờm, tôi hy vọng tôi biết... Vị trí mà tôi phỏng vấn là quản lý. Vì vậy, tôi dự kiến sẽ giải quyết được phần lớn các vấn đề sắp xếp và giấy tờ của mọi người." Để giải trí cho đồng nghiệp tương lai (chắc vậy) của mình, Anemachi, với chút lo lắng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với A-chan.
Trong phòng nghỉ của nhân viên nằm ở một góc nhỏ, có một lượng đáng lo ngại gói cà phê cùng một số đồ ăn vặt khác. Chúng được phục vụ để đáp ứng một số nhu cầu của nhân viên vì sự làm việc chăm chỉ của họ. "Nhưng cho tôi hỏi, ở đây có phải lúc nào cũng bận rộn không? Không khí căng thẳng quá..."
Cách họ không xa là một nhân viên hiện đang tranh cãi với đồng nghiệp của mình, người đã nộp sai hồ sơ cho cấp trên, theo những gì Anemachi có thể nghe được từ cuộc trò chuyện ồn ào của họ. Trong khi đó, những nhân viên khác với khuôn mặt vô cảm vẫn tiếp tục làm việc với màn hình trước mặt, không để ý đến cuộc tranh cãi nảy lửa và cứ để nó tiếp diễn. Nếu đây là môi trường làm việc thường thấy, Anemachi có thể cân nhắc bỏ việc ngay bây giờ trước khi chìm quá sâu vào nó, mọi thứ ở đây khá toxic đối với cô.
"Không hẳn, chỉ là công ty hiện đang mở rộng sau sự nổi tiếng gần đây của tài năng của chúng tôi. Một số thỏa thuận phải được thực hiện và nhiều người đã liên hệ với chúng tôi để được hợp tác và mấy thứ khác, thực sự là một mớ hỗn độn. Nhưng không nên để kéo dài quá lâu." Nhấp thêm một ngụm cà phê trong cốc, A-chan bình tĩnh nhìn cô gái tóc hồng trước mặt, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
'Vậy, làm cách nào để kéo cô gái kia xuống địa ngục cùng với mình?' Trong lòng suy nghĩ, A-chan quyết tâm không để cô gái trước mặt trốn khỏi công việc này như bốn người trước đó. Nếu ông chú CEO đó không tuyển được người đàng hoàng thì cô ta sẽ tự mình làm việc đó.
Làm việc hết giờ này đến giờ khác, số giờ làm việc của cô lên tới con số đáng kinh ngạc là 60 giờ mỗi tuần, điều này đã ảnh hưởng nặng nề đến tinh thần và thể chất của cô. Việc mở rộng công ty nhanh đến mức họ không thể bắt kịp tốc độ, và việc các nhà đầu tư gây áp lực với họ cũng chẳng giúp ích gì hơn. Và bây giờ họ đặc biệt thiếu những người có thể giúp đỡ trong việc hỗ trợ các talent.
Xét tính chất công việc, họ đang tìm kiếm những phụ nữ trẻ có kinh nghiệm xã giao và có khả năng giữ bí mật. Mặc dù mức lương không tệ, nhưng thời gian làm việc dài, khối lượng công việc khổng lồ và thiếu ngày nghỉ đã khiến nhiều người sợ hãi, và giờ A-chan quyết tâm giữ người trước mặt mình như một 'nô lệ lao động'.
"Vậy, cô đã nhận công việc này rồi phải không?" Đặt câu hỏi, A-chan kiểm tra thái độ của Anemachi đối với công việc. "Mặc dù trông không giống vậy lắm, nhưng nhiều người đang muốn có được vị trí này nếu theo tôi nhớ từ tất cả các hồ sơ, thật là rắc rối cho chúng tôi khi lọc từng hồ sơ một. Thật may mắn cho cô khi có thể có được công việc này, nên hãy trân trọng nó nhé?"
"Ồ, vậy à?" Nghe câu nói đó, Anemachi không suy nghĩ nhiều. "Có lẽ tôi sẽ làm vậy, nhưng tôi vẫn muốn xem điều khoản chính xác của hợp đồng."
"À tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Gật đầu, A-chan quyết tâm lôi kéo cô gái ấy vào tròng. "Thật ra tôi có thể giúp xử lý việc này, tình cờ tôi có bản sao hợp đồng trong tay nên có lẽ nên làm ngay bây giờ."
"Ồ, chị làm vậy được hả?" Nhìn A-chan lấy ra vài tờ giấy từ chiếc túi bên cạnh, Anemachi không nhận ra sự trùng hợp kỳ lạ này. "Chà... nếu chị làm được thì tôi không hiểu tại sao lại không nhỉ, tốt nhất là không nên làm phiền ngài giám đốc bận rộn."
"Đúng, đúng vậy. Ông ấy quả là người bận rộn, nên đừng làm phiền ông ấy quá nhiều." Giao hợp đồng cho Anemachi, tất nhiên đã được A-chan chỉnh sửa lại cho giống như một lời đề nghị khó tin. Mặc dù điều đó là bất hợp pháp, nhưng A-chan đã mất đi sự tỉnh táo đến mức cô ấy không thể không tiến xa hơn được nữa.
"WOW! 30 giờ một tuần, 500.000 yên mỗi tháng...Một tháng nghỉ phép có lương và một chuyến du lịch công ty hàng năm!?" Hét lớn lên, Anemachi rất phấn khích. "Hãy đăng ký cho tôi ngay bây giờ! Tôi rất sẵn lòng gia nhập công ty này và sẽ dồn hết tâm huyết vào đó."
Có vẻ như cô ấy không nhận thấy mức lương và đãi ngộ tốt đến mức đáng ngờ.
'Tất cả đều theo keikaku (kế hoạch).' Đẩy kính lên, A-chan phớt lờ sự thật rằng cô vừa phạm tội dụ một cô gái vào địa ngục gọi là Cover Corp bằng cách giao ra một hợp đồng giả mạo. Bên dưới đôi mắt bình thường ấy, là một con quỷ khao khát được ăn thịt một linh hồn. "Vậy thì, đây, một cây bút nếu cô không có."
"Ồ vâng, rất cảm ơn chị!" Giật lấy cây bút từ tay A-chan, Anemachi nhanh chóng ký vào bản hợp đồng đầy hy vọng và hứa hẹn, đồng thời lo sợ rằng thỏa thuận sẽ thất bại dưới ngay dưới tầm mắt của cô.
Trong khi đó, một người đàn ông đang lang thang khắp nơi tìm sự giúp đỡ.
"A-chan! Cháu có thấy một cô gái tóc hồng quanh đây không? Lúc này chắc đã cô gái đó ở đây rồi." Từ hành lang, một giọng nam quen thuộc đang tìm kiếm sự giúp đỡ của A-chan với hi vọng muốn được gặp người quản lý mới. "Chú cần sự giúp đỡ của cháu cho việc này."
"Ồ cháu ở đây hả. A-chan...?" Nhận thấy sự hiện diện của A-chan trong phòng nghỉ nhân viên, người đàn ông bước vào mà không cần suy nghĩ nhiều. "Cháu có thể tìm thấy-"
Nhìn A-chan đang nở một nụ cười tà ác đáng sợ với Anemachi đang ngồi trên ghế, bối rối trước phản ứng của A-chan, ông Motoaki Tanigo nhận ra điều gì đó có thể đã xảy ra khi ông không ở đây.