webnovel

Phượng kinh thiên

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc gì sẽ nảy sinh khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình? Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời. Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia. Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình. Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra? Vạn sự đều đang khởi đầu…

Luo Sui Xin · Lịch sử
Không đủ số lượng người đọc
556 Chs

Chương 463: Đăng cơ sớm (2)

Biên tập viên: Nguyetmai

Nước mắt trên khuôn mặt Tiểu Lý Tử càng tuôn rơi dữ dội hơn, nhưng hắn vẫn nghiến răng kìm nén không dám bật ra tiếng khóc nào, chỉ biết sống chết cắn chặt lấy môi, liên tục lắc đầu. Hắn muốn nói, hắn không muốn ở lại hầu hạ bệ hạ, không phải là hắn vì đã không còn trung thành với người nữa, cũng không phải điện hạ không tốt với hắn mà là bởi vì, hắn sợ nếu hắn ở lại săn sóc điện hạ, vậy là sẽ chẳng có ở ai bên cạnh chăm sóc cho vương gia nữa rồi, làm sao hắn có thể để vương gia phải ra đi trong cô độc như thế được kia chứ?

Thế nhưng những lời ấy, hắn không cách nào có thể nói ra được, lại cũng chẳng đủ can đảm để nói, bởi vì bất luận là hắn có khóc than, có nói hết tất cả ra đi chăng nữa, vương gia cũng sẽ đau khổ mà thôi, mà hắn lại không muốn vương gia đau buồn chút nào cả nên cuối cùng hắn không nói một lời nào. Sau khi vương gia cất bước rời đi, hắn liền lập tức theo sau.

Chương bị khóa

Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com