Lạc Thần Hi ngớ người, hai mắt lập tức kinh ngạc mà trợn to, "Anh... Có phải anh suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tôi chỉ là... ừ, chỉ muốn cám ơn anh mà thôi, không có ý gì cả."
Lông mày của Mục Diệc Thần nhíu lại, "Thật sao? Chẳng lẽ không phải cô nhận ra thân phận thiếu phu nhân của Mục gia có bao nhiêu tốt đẹp, nên chuẩn bị muốn tóm chặt lấy tôi, cố ý tặng cái kia để đánh dấu chủ quyền hay sao hả?"
Lạc Thần Hi kinh ngạc giương mắt, chạm vào con mắt đen láy trầm lạnh của hắn, nhận ra đáy mắt hắn chứa đầy sự chán ghét, đáy lòng không khỏi run rẩy!
Mục Diệc Thần từ trước đến giờ luôn chán ghét cái danh phận thiếu phu nhân này của cô.
Cô tặng quà như vậy, thực sự có chút không được thích hợp cho lắm.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com