Năm bóng dáng nhanh chóng chạy dọc theo con đường lát đá lên sườn núi. Chưa đầy một phút, bọn họ đã chạy được khoảng ba trăm mét, tới đỉnh con dốc nhỏ.
Đứng ở chỗ này nhìn ra khoảng xa phía trước, có thể thấy được một cánh đồng hoang màu xám.
Giữa cánh đồng hoang, có một chùm đỉnh tháp hình nón đang đứng sừng sững. Những đỉnh nhọn này tập trung lại với nhau, sắp xếp rất chỉnh tề, giống như một bó măng được buộc chặt.
"Tòa tháp kia chính là Thần điện Tín Ngưỡng." Phong Bất Giác giải thích: "Chín mươi phần trăm tòa kiến trúc này bị chôn dưới mặt đất, chúng ta phải nhanh chóng tìm cửa vào." Anh vừa nói, vừa chỉ ngón tay về phía trước: "Nếu thật sự không tìm được thì dùng sức mạnh để tạo lối đi."
"Ừ, việc này không nên chậm trễ, đi thôi." Thiên Nga nói tiếp.
"Chờ đến bên kia rồi chúng ta hãy chia nhau tìm." Phế Sài Thúc cũng đáp.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com