Hoàng hôn xuống, gió nổi lên, lá đỏ bay đầy trời.
Trên đường lớn từ Đồng Khưu đến Thương Linh, có một người một ngựa đang chạy băng băng.
Người ngồi trên lưng ngựa khoảng chừng bốn mươi tuổi, đầu tóc rối bời, áo quần xộc xệch, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm
Ngựa, là ngựa loại xấu. Kiếm, là kiếm vô danh.
Nhưng người cưỡi ngựa đeo kiếm kia lại là kiếm khách tuyệt thế.
Trong ánh mắt của Tạ Tam hiện lên rõ sự mệt mỏi, tóc tai bay tán loạn trong gió, tựa như đang nói lên sự sa sút về tinh thần không hề che đậy.
Bỗng nhiên, gã ghìm ngựa phanh gấp, đôi mắt mệt mỏi kia bỗng chốc trở nên nhạy bén như chim ưng.
Bởi vì Tạ Tam đã nhìn thấy một người khác.
Trong gió, một kiếm khách áo trắng đang đứng đó. Người đó, là người đầu tiên trong trấn Thương Linh biết tin Tạ Tam đã đi qua Đồng Khưu.
"Lâm Thường?" Tạ Tam nhận ra người trước mặt, chính là Bích Không Kiếm Lâm Thường trong Hoa Ảnh Lục Kiếm.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com