Càng lại gần vị trí của trận đoạt hồn, khung cảnh xung quanh sáu người chơi đều có vẻ càng đáng sợ hơn.
Đây đã không còn là sự thổi phồng làm quá lên của bầu không khí, mà là sự kích thích giác quan trực quan. Trong rừng núi rợp bóng cây, từng bộ thi thể với vẻ bề ngoài khác nhau xuất hiện hết lần này đến lần khác xung quanh người chơi. Đa số họ đều gầy trơ xương, hoặc không đủ chân tay, chết ở các trạng thái khác nhau, nhưng đều có thể mô tả bằng một chữ thảm.
Nơi này thực sự rất giống một "Triển lãm trưng bày các kiểu chết thảm" nào đó, treo cổ trên cây, mặt bị hủy một nửa, cả người bị thiêu thành một đám thịt vụn đen thui, còn lộ cả ra hộp sọ… Về cơ bản tất cả các tướng chết có thể tưởng tượng ra được thì đều có cả, kết hợp với thứ mùi thối rữa nồng nặc, có thể nói là cảnh tượng thảm thiết nhất và buồn nôn nhất Phong Bất Giác từng được trải qua trong game "Khu vui chơi đáng sợ" này.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com