Một nửa khuôn mặt già nua, nhợt nhạt xuất hiện ở bên ngoài khe cửa, trong thế giới đen trắng con ngươi ứ máu của bà lão nhìn có vẻ là màu đen, nó đang nhìn chằm chằm vào Phong Bất Giác.
Lúc này cửa vẫn chưa mở ra hết, Phong Bất Giác có hai lựa chọn, một là mở hẳn cửa ra, chào hỏi bằng cờ-lê. Hai là tiếp tục theo dõi, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục suy nghĩ xem....
"Tôi quấy rầy cậu sao?" Đối phương lại cất tiếng.
Phong Bất Giác không trả lời câu hỏi này, mà hỏi lại với ý do thám: "Xin hỏi... Bà có chỗ nào cảm thấy không được khỏe không? Tôi nghe thấy tiếng hét."
"Là bệnh cũ ấy mà, nếu như gây phiền hà cho cậu thì tôi thật lòng xin lỗi."
"Không đâu, không đâu, là do tôi chưa làm rõ sự tình, thật là ngại quá." Phong Bất Giác trả lời.
Bà lão kia nghe nói vậy thì lại nhìn Phong Bất Giác lần nữa, sau đó quay mặt đi, từ từ trở về phòng của mình.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com