webnovel

Khu Vui Chơi Đáng Sợ

  Phong Bất Giác năm nay hai mươi bốn tuổi, là một nhà văn trinh thám. Một ngày, anh đột nhiên phát hiện bản thân đã mất đi cảm giác "sợ hãi". Phong Bất Giác đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện ra vấn đề lớn. Chụp cộng hưởng từ hiển thị một bóng mờ trên đại não của anh, ở gần hạch hạnh nhân, không loại trừ khả năng đó là khối u. Hai tháng trôi qua, bóng mờ trên não bộ của Phong Bất Giác vẫn không có gì thay đổi, không trở thành ác tính, cũng không thu nhỏ hoặc biến mất, các chỉ số kiểm tra sức khỏe khác đều hoàn toàn bình thường. Mất đi sự sợ hãi là triệu chứng duy nhất, hơn nữa không ai có thể nói rõ liệu anh có chết hay không, hoặc có thể sống thêm được bao lâu, vậy thì cứ để mặc cho số trời. Một lần vô tình nhìn thấy quảng cáo Close Beta của game “Khu vui chơi đáng sợ”, anh quyết định bỏ một số tiền lớn ra mua khoang game về chơi. Mục đích tham gia game này của Phong Bất Giác không chỉ đơn giản là "chơi", mà chủ yếu là muốn bị "dọa". Anh mang tâm trạng dù hết thuốc chữa cũng phải thử một lần, tìm lại cảm giác sợ hãi cho bản thân.

San Tian Liang Jiao · Kinh dị ma quái
Không đủ số lượng người đọc
563 Chs

Chương 052: Đại Toán Vô Song quyển (6)

Biên tập viên: Nguyetmai

  Khoảng 3 giờ, trong tòa nhà công ty Allerbmu, Phan Phụng và Hoa Hùng đang dẫn Tiểu Thán xông thẳng lên đỉnh tòa nhà.

  Trong tòa nhà, thang máy từ tầng một đến tầng năm mươi hai đều đã ngưng hoạt động, lối vào cầu thang thoát hiểm đã bị phá hủy, nhưng thang máy của tầng khác vẫn còn vài cái có thể hoạt động.

  Bọn họ chuyển mấy lần thang máy, từ tầng một đến tầng bảy, rồi từ cầu thang tầng bảy lên tầng mười, rồi lại từ tầng mười chuyển sang thang máy. Cứ như vậy, sau mấy lần đổi qua lại giữa thang máy và thang bộ, cuối cùng cũng giết tới tầng bốn mươi hai.

  Trên đường đi, bọn họ lại gặp BOSS nhỏ và quái vật tấn công hai lần. Nhưng trước sức chiến đấu của hai người Phan Hoa, BOSS chỉ chống đỡ được mấy đòn, hoàn toàn không có khả năng chống trả, hai ba phút thì đã ngã quỵ xuống đất. Còn đám xác sống huyết lang thì không cần nhắc tới, bọn họ băm chúng dễ dàng như thái rau củ.

  Tiểu Thán đi theo sau bọn họ như được mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ. Trong quá trình chiến đấu, anh ta chẳng có cơ hội nào để tham gia vào. Cảm giác bản thân giống như đại ca xã hội đen đem theo hai kim bài dọn sạch hiện trường, toàn bộ quá trình chỉ cần đứng bên ngoài xem.

  "Hai vị đại ca..." Tiểu Thán đang đi cầu thang từ tầng bốn mươi hai lên bốn mươi ba, cuối cùng không kìm được mà hỏi: "Hai người chuẩn bị giết từ tầng một lên tới đỉnh, sau đó lại từ đỉnh giết trở xuống sao?"

  "Đúng vậy đúng vậy." Hoa Hùng trả lời: "Chúng tôi đi cứu Tiến sĩ Ashford đấy."

  Tiểu Thán nghe xong thì sững sờ: "À... Cái này... Không biết bây giờ tôi nói ra có muộn hay không, lúc nãy tôi xem bản đồ ở tầng một thì thấy sở nghiên cứu ở dưới tầng hầm, không phải trên tầng..."

  Theo lý mà nói, đã tiêu diệt đến tầng này mới nghe được câu nói đó thì đối phương sẽ lập tức trả lời lại một câu: "Sao cậu không nói sớm?"

  Nhưng chuyện bất ngờ chính là, hai người đó lại tỏ ra rất bình tĩnh thản nhiên, Hoa Hùng xoay đầu lại mỉm cười nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ, chúng tôi biết sở nghiên cứu ở dưới tầng hầm, nhưng mà, tiến sĩ chưa hẳn đã ở trong sở nghiên cứu."

  Tiểu Thán suy nghĩ trong lòng: Tiến sĩ không ở trong sở nghiên cứu thì ở đâu? Không lẽ lại trốn trong nhà vệ sinh? Theo tình tiết thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng thì sau khi mầm bệnh phát tán thì những nhân viên nghiên cứu này sẽ tìm một chỗ để bảo quản thiết bị của mình an toàn, sau đó sẽ tìm cách khống chế mầm bệnh, hoặc gọi người đến giúp đỡ. Mà trong bản đồ lại đánh dấu những tầng trên cùng của tòa nhà chỉ là "Khu vực văn phòng" mà thôi, nếu Tiến sĩ Ashford thật sự ở đây thì e rằng đã sớm bị ăn thịt rồi.

  Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng Tiểu Thán lại không nói ra. Dù sao anh ta cũng không phải đánh quái, chỉ cần đi theo sau lưng bọn họ mà thôi, dù một lát nữa nhận ra con đường này chỉ uổng công thì cũng chỉ cần đi theo họ quay ngược trở xuống là được.

  ...

  Vài phút trước, Phong Bất Giác cũng thuận lợi tiến vào tòa nhà. Trên đường đi anh nhìn vào miệng vết thương của những thi thể kia, và những dấu chân giẫm lên vết máu, trên cơ bản cũng đã đoán ra được... Có hai người đi cùng Tiểu Thán, một người dùng vũ khí nặng loại có lưỡi, một người còn lại dùng vũ khí kiểu thương dài. Hơn nữa năng lực chiến đấu của hai người vô cùng mạnh mẽ, đối phó với đám quái nhỏ chỉ cần một chiêu là xong.

  Do khả năng dọn đường mạnh mẽ của ba người đi trước nên con đường tiến vào của Phong Bất Giác cũng thoải mái hơn nhiều, lượng quái vật gặp phải khi đi vào trong tòa nhà cực kì ít. Anh liếc mắt nhìn bản đồ trong tòa nhà, sau đó đi xuống sở nghiên cứu tìm kiếm. Anh không ngờ rằng ba người họ lại đang tiến lên đỉnh tòa nhà để tìm kiếm, mà cho rằng bọn họ nhất định sẽ đi xuống dưới tầng hầm.

  Vì thế, sau khi Phong Bất Giác tìm thấy thang máy đi xuống tầng hầm ở một hành lang nào đó thì cũng bước vào thang máy đi xuống dưới.

  Thang máy này rất rộng rãi, thật lòng mà nói, nó hơi giống không gian đăng nhập, nhưng phía sau không có gương, bên cạnh cũng không có màn hình cảm ứng. Trong thang máy có một vài vết máu nhưng lại không có thi thể và tay chân bị cắt ra. Do chỉ có thể đi lên xuống giữa tầng một và phòng nghiên cứu, trên bảng chọn tầng của thang máy chỉ có năm sáu nút bấm. Phong Bất Giác ấn nút đi xuống tầng dưới, sau đó ấn nút đóng cửa, không lâu sau thì thang máy chuyển động.

  Anh dùng "chiến tích" trước đó bản thân nhìn thấy để phân tích, cảm thấy trong môi trường khép kín này, kiểu quái vật như xác sống huyết lang rất khó thoát khỏi lòng bàn tay của hai người Phan Hoa. Nhưng anh vẫn giơ cờ lê lên, đề phòng có con cá lọt lưới sẽ tấn công anh khi cửa thang máy vừa mở ra, tuy khả năng này rất là ít...

  Khi cửa thang máy mở ra, đột nhiên có tiếng gào thét của một đám xác sống vang lên, khiến Phong Bất Giác suýt nữa trở tay không kịp. Nhìn thấy một cánh tay từ ngoài cửa thò vào, tiếp đó lại là một cánh tay khác...

  Cánh cửa còn chưa hoàn toàn mở ra thì đã có ba bốn xác sống tranh nhau xông vào trong, nhìn ra phía sau thì thấy trong hành lang bên ngoài cửa có khoảng hai mươi ba mươi con quái vật. Trên người bọn chúng đều mặc áo bác sĩ và quần áo bảo vệ, miệng đang chảy nước bọt và phát ra tiếng rên rỉ, trên người tỏa ra một mùi thối như xác chết thông thường.

  Tuy Phong Bất Giác bị tập kích đột ngột, nhưng phản ứng của anh vẫn rất bình tĩnh, chuẩn xác. Anh vừa nhai tép tỏi đã để sẵn trong miệng vừa lấy dao bếp ra, phối hợp với cờ lê trên tay, trực tiếp đánh vào phần đầu của con quái vật đứng gần mình nhất.

  Sau khi nhanh chóng đánh chết vài con quái vật, anh phát hiện ra một sự việc vô cùng kỳ lạ. Đám quái vật đang ùa về phía anh chỉ là xác sống thông thường. Phần mặt của bọn chúng không trắng bệch, trong miệng không có răng nhọn, trên người cũng không có lông dài như người sói.

  Quan trọng nhất chính là... Bọn chúng không sợ tỏi!

  Sự việc xảy ra bất ngờ thế này khiến Phong Bất Giác bị tổn thất nặng nề. Anh tưởng rằng sẽ không có nhiều quái, ai ngờ hiện tại lại xuất hiện nhiều quái như vậy, lại còn ép mình vào không gian chật hẹp không có đường lui ở trong thang máy thế này. Điều phiền phức hơn chính là, tỏi mất đi lực uy hiếp, hơn nữa động tác của đám xác sống bình thường này lại nhanh hơn đám xác sống huyết lang trên mặt đất kia, sức mạnh và tốc độ chẳng khác gì người bình thường.

  Phong Bất Giác đã không còn [Cát chảy chậm chạp], ở trong phó bản trước, anh đã dùng đạo cụ này trên người linh hồn Roderick Usher, để ngăn cản sự công kích bằng vật thể thông qua suy nghĩ của hắn. Vì vậy, anh hoàn toàn hết cách trong tình huống này.

  Nếu là một người bình thường, bị hơn hai mươi xác sống vây lấy trong thang máy, vậy thì, kết quả tốt nhất đối với anh e rằng chính là... Trong tình huống cho phép, lấy súng ra tự sát.

  Lúc này đến cả thời gian để lấy súng ra Phong Bất Giác cũng không có, hai tay anh cầm vũ khí không ngừng múa may, nhờ vào hiệu quả bị động của [Não chấn động] mới có thể miễn cưỡng cầm cự. Nhưng cánh tay thò về phía trước của những con quái vật kia và sự hạn chế trong không gian của thang máy khiến anh rất khó đánh trúng phần đầu của chúng.

  Quả nhiên, không lâu sau, anh đã bị cắn trúng, hơn nữa không chỉ bị cắn ở một chỗ. Cảm giác đau không dữ dội, nhưng anh biết, mình có khả năng đã nhiễm bệnh.

  Khi xử lý xong đám xác sống trước mặt, Phong Bất Giác đã đi vào trong hành lang, phía sau lưng đã có hơn hai mươi thi thể, máu chảy thành sông. Anh nhìn vết thương trên người mình: trên cánh tay, trên chân, chỗ nào cũng có hai vết, tổng cộng có bốn chỗ.

  Ngoài những phần nhạy cảm và quần áo gần đó, thì quần áo ở những chỗ khác của người chơi đều có thể bị rách. Chỉ cần diện tích hư hỏng nhỏ hơn 10 phần trăm toàn bộ quần áo thì hệ thống có thể không sửa lại hoặc trì hoãn việc chỉnh sửa. Vì thế, ở chỗ tay áo và quần trên cẳng chân của Phong Bất Giác lúc này đều lộ ra miệng vết thương từng bị xác sống cắn.

  Bên cạnh trạng thái giá trị Hp của anh đã hiển thị [Bệnh tật], điều này chứng tỏ anh đã bị nhiễm bệnh.

  Phong Bất Giác thở dài, lấy Winchester trong balo ra, đạn đã lên sẵn, tiếp tục đi về phía trước. Tạm thời anh vẫn chưa biết tại sao trong sở nghiên cứu này lại có xác sống bình thường, nhưng anh biết mầm bệnh sẽ cần thời gian để phát tán, trước khi cảm nhận được triệu chứng cảm sốt, vẫn còn một ít thời gian có thể tranh thủ.

  Anh muốn thử tìm một vài thứ như huyết thanh trong sở nghiên cứu, nhân tiện kiểm tra xem Tiểu Thán và hai người kia có ở đây hay không. Nếu không có ở đây, chứng tỏ ba người họ đã đi lên tầng trên của tòa nhà. Nếu có bọn họ ở đây, vậy thì khung cảnh trước cửa thang máy là có nguyên nhân nào đó.

  ...

  Cùng lúc này, trước cửa hàng súng.

  Thiếu Gia Atobe và Tiểu Danh dứt khoát kéo một chiếc ghế sofa ra giữa đường mà ngồi, hai người họ ngồi lên, sau đó nhắm vào xác sống huyết lang đang chậm rãi tiến lại gần để luyện bắn súng.

  Đương nhiên, chơi thì vẫn là chơi, bọn họ vẫn thận trọng. Dù sao thì với khả năng của bọn họ, muốn bắn trúng đầu của chúng từ khoảng cách xa thì rất khó. Nên mỗi lần có xác sống bị bắn trúng chân hoặc ngã gục thì hai người họ liền đi tới kiểm tra xem chúng đã chết chưa, nếu chưa chết thì lại bắn tiếp vào đầu.

  Súng trong cửa hàng chỉ cần sở trường Thông dụng F là có thể sử dụng, điều kiện trang bị còn thấp hơn cả khẩu M1911A1 mà Phong Bất Giác nhặt được lúc đạt level 5. Quá rõ ràng, trong phó bản level 10 trở lên, điều kiện sử dụng súng đã được mở rộng hơn, người chơi chưa mở sở trường ngắm bắn cũng có nhiều cơ hội để mở mục sở trường này.

  "Này, cậu xem đó là gì thế?" Tiểu Danh đột nhiên nhìn thấy có một bóng đen lạ thường xuất hiện ở đằng xa.

  Thiếu Gia Atobe đang phòng bị một hướng khác, nghe xong thì xoay đầu qua, nhìn một cái: "Đó lẽ nào là... Người chơi?"

  Động tác của bóng người đó rõ ràng không phải là xác sống, nên mới thu hút sự chú ý của Tiểu Danh. Khi "cô ta" đến gần, hai người dần dần nhìn rõ hơn.

  Đó là một cô gái còn trẻ tuổi, thân hình uyển chuyển, mái tóc dài thướt tha, gương mặt hình trái xoan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, mắt long lanh, mũi cao miệng nhỏ. Trên người mặc một chiếc áo đuôi én màu đen, quần áo mặc bó sát, dáng vẻ mảnh mai yểu điệu trông càng rõ ràng hơn, tạo nên một tỷ lệ đối lập rõ ràng với vòng một đẫy đà của cô ta

  "Có vẻ quần áo của cô ta đang mặc không phải là quần áo mặc định của hệ thống." Tiểu Danh nói.

  "Ừ... Có lý, hơn nữa tôi thấy dáng vẻ của cô ta, không có khả năng là người sẽ lấy tên là Vô Song Thượng Tướng Phan Phụng hoặc Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng." Atobe nói: "Phong Bất Giác từng nói với chúng ta, Uông Thán Chi là bạn của anh ta, cũng là người chơi nam, nên trong phó bản này có lẽ không có người chơi nữ..."

  "Tôi thấy cô ta cũng không giống quái vật, là NPC sao?" Tiểu Danh tiếp lời.

  "Vậy để tôi thử nói chuyện xem sao." Thiếu Gia Atobe giơ khẩu TMP trong tay lên, nhắm chuẩn vào cô gái xinh đẹp kia, hét nói: "Dừng lại! Cô là ai?"

  Cô ta không trả lời, chỉ mỉm cười, vài giây sau, nụ cười nhẹ nhàng đó nhanh chóng trở nên dữ tợn, răng nanh dài nhọn cũng lộ ra...