Chương 188: Khổ nhục kế.
'Nói như vậy là cô ta đang giả vờ trước mặt ta?'
Vương Nhất Tự âm trầm nói với hệ thống.
"Chính xác là như vậy!"
Hệ thống khẳng định.
Vương Nhất Tự sau đó nhìn Sở Vân Vi bằng ánh mắt khó chịu, hắn trước giờ là rất ghét bị người khác lừa dối.
"Được rồi, chuyện trước đây giữa ngươi và Viễn Tín bản tọa cũng đã cho ngươi được biết, ngươi chắc cũng không còn khúc mắc gì trong lòng, cũng nên đưa lại Dạ Thảo Liên Hoa cho bản tọa..."
Vương Nhất Tự nói với Sở Vân Vi, người đang quỳ phía trước mà khóc kia, với một giọng trầm trầm.
"Này... ngươi có nhầm không vậy?
Y Thánh đã nói là không hề đoạt Dạ Thảo Liên Hoa lại chắc là không phải nói dối đâu...
Chính ngươi cũng đã xác nhận là ở chỗ này vẫn còn kẻ khác nữa mà..."
Liễu Doanh đứng cạnh nói khẽ với Vương Nhất Tự.
"Bản tọa vừa dùng linh lực để kiểm tra toàn bộ nơi này... không hề phát hiện ra một ai khác nữa cả, chỉ có ba người chúng ta mà thôi"
Vương Nhất Tự đáp lời Liễu Doanh.
Sở Vân Vi lúc này không màng đến cặp nam nữ kia, cũng không hề nghe thấy những gì Vương Nhất Tự vừa nói, nàng vẫn đang ôm lấy chiếc khăn tay mà khóc.
"Ngươi nhìn Y Thánh đau khổ như thế...có giống như đang gạt người không?"
Liễu Doanh nhíu mày hỏi.
Liễu Doanh, nàng, từ nhỏ sống cùng với Bách Độc lão quái đã sớm đi theo con đường y đạo, và nữ nhân trước mặt nàng kia chính là một trong Song Diện Y Thánh, là người được toàn bộ Y sư trên khắp Tinh Không đại lục tôn sùng như là thánh là thần, vì thế mà nàng một chữ cũng Y Thánh, hai chữ cũng là Y Thánh, hoàn toàn là cung kính là ngưỡng mộ.
Vương Nhất Tự thở dài một cái.
"Được rồi... nếu như Dạ Thảo Liên Hoa không phải do Sở Vân Vi này đoạt lấy vậy thì bản tọa cũng không tính toán với nàng nữa..."
Vương Nhất Tự quay người lại trực bước đi.
"Dạ Thảo Liên Hoa vốn dĩ là chìa khóa để rời khỏi chỗ này trở lại Nhân giới...
Nhưng bây giờ Dạ Thảo Liên Hoa lại không biết tung tích, bản tọa cũng đành bó tay!
Liễu cô nương, chúng ta đi thôi, tìm kiếm xem nơi này còn có gì khác nữa không..."
"Ừm..."
Liễu Doanh khẽ gật đầu quay người trực bước đi theo Vương Nhất Tự, nàng dù là rất háo hức khi gặp được Y Thánh nhưng có lẽ không nên làm phiền Sở Vân Vi vào lúc này.
"Khoan đã!"
Khi Vương Nhất Tự và Liễu Doanh vừa bước ra khỏi cổng liền một giọng nói ở phía sau vang lên khiến hai người khựng lại, cả hai biết rõ giọng nói đó là của ai, nhưng mà ngữ điệu lại có phần khác lạ, không giống với ngữ điệu của kẻ đang sụy sụp đang đau khổ.
Đó là một thanh âm khá trầm.
Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh quay lại ánh mắt chợt hiện lên tia sửng sốt.
Cái nữ nhân chỉ vài giây trước còn đau khổ còn khóc nức nở thì ngay lúc này gương mặt lại trở nên bình thản một cách kì lạ, đến cả nước mắt cũng đã nhanh chóng khô đi.
Đây là cái gì tình huống?
Cả Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh đều hiển hiện lên ngốc trệ.
Cái sự thay đổi thái độ một cách chóng mặt như thế này người thường làm được hay sao chứ?!!
"Quả đúng là Y Thánh có khác, cái tốc độ lật mặt chỉ kém chủ nhân một chút mà thôi!"
Hệ thống nhận xét.
'Ngươi đừng có ở đó mà mỉa mai ta!
Tại sao ta lại cảm thấy ở nữ nhân này có gì đó không đúng...'
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Đương nhiên là không đúng rồi!
Vì nàng ta bây giờ không còn là Sở Vân Vi nữa!"
Hệ thống âm trầm đáp.
Vương Nhất Tự liền tiến lên phía trước Liễu Doanh che chắn cho nàng, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
Sở Vân Vi đứng đối diện cách hắn mấy thước cả người đang tỏa ra oán khí ngùn ngụt tựa như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
"Vương... chưởng môn... chuyện gì đang xảy ra vậy...?"
Liễu Doanh cảm thấy khó thở trước cái áp bức mà Sở Vân Vi đang toát ra, lồng ngực nàng như bị ép chặt, cố gắng hỏi.
"Là Sở Vân Vi..."
Hai chân mày Vương Nhất Tự nhăn lại.
"Sở Vân Vi vì nghĩ rằng Viễn Tín đã phản bội nàng, trong suốt ngàn năm bị nhốt ở đây sinh ra oán hận chồng chất, lâu ngày tích tụ trở thành tâm ma...
Kẻ trước mặt chúng ta hiện giờ chính là tâm ma của Sở Vân Vi!"
"Ngươi...vừa nói... ngươi có cách...để rời khỏi chỗ này...đúng không...?"
Tâm ma Sở Vân Vi từng lời từng chữ thốt ra đều mang theo áp bức nặng nề đè nén tới chỗ Vương Nhất Tự và Liễu Doanh.
Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên khổ sở liền thi triển ra cường khí hộ thân che chắn cho cả hắn và Liễu Doanh trước sự tấn công tới tấp của oán khí mà tâm ma Sở Vân Vi toát ra.
"Vương... chưởng môn... ngươi không sao chứ...?"
Liễu Doanh lo lắng nhìn Vương Nhất Tự hỏi, nàng tuy được hộ thân cường khí do Vương Nhất Tự thi triển ra bảo vệ trước oán khí nhưng nàng có thể cảm nhận được tên nam nhân trước mặt đang phải khổ sở chống đỡ cho cả hai.
Từ lúc gặp Vương Nhất Tự, nàng chưa bao giờ thấy hắn phải khó khăn như lúc này, dù cho đó có là Nhị giai yêu thú, dù có là Ngụy Võ Đế, hay đến cả Song Diện Y Thánh, hắn cũng đều dễ dàng một chiêu áp chế.
'Tâm ma này của Y Thánh... không lẽ...còn mạnh hơn cả bản thể...?'
Liễu Doanh suy nghĩ.
"Bản tọa không sao...
Chỉ là... không ngờ tâm ma của Sở Vân Vi... lại mạnh đến vậy...
Bản tọa...có lẽ... không chống đỡ được lâu..."
Vương Nhất Tự gắng gượng nói với Liễu Doanh, khoé miệng hắn bắt đầu chảy máu.
"....."
Hệ thống.
Vương Nhất Tự, hắn sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt màu đen không có con ngươi của Sở Vân Vi, khổ sở nói.
"Bản tọa đúng là...đúng là có cách thoát khỏi đây... nhưng mà cần phải có...Dạ Thảo Liên Hoa...đó chính là chìa khóa...để thoát khỏi đây...
Bản tọa tin chắc...Dạ Thảo Liên Hoa...đang ở trong tay ngươi...đúng không?"
Tâm ma Sở Vân Vi khẽ nhíu mày suy nghĩ trước lời nói của Vương Nhất Tự, sau đó đưa tay về phía trước, từ trong hư không một đóa liên hoa ngũ sắc dần dần hiện ra.
"Dạ Thảo Liên Hoa...đúng là đang trong tay ta... nhưng..."
Tâm ma Sở Vân Vi ngưng lại một nhịp ánh mắt đầy sát khí nhìn vào Vương Nhất Tự.
"Nếu dám gạt ta...ta sẽ khiến hai ngươi... chết một cách đau đớn nhất...!!!"
"Hiện tại bọn ta...đang bị ngươi áp chế...còn có thể gạt ngươi sao...?"
Vương Nhất Tự gắng gượng trả lời, máu nơi khóe miệng hắn mỗi lúc chảy ra một nhiều.
"Ha ha ha..."
Tâm ma Sở Vân Vi cười lớn.
"Nói...mau nói cách thoát khỏi đây cho ta biết..."
"Liễu cô nương đây...chính là người hữu duyên với...Dạ Thảo Liên Hoa...chính nàng ấy đã mở ra cổng không gian kết nối... giữa Nhân giới...và nơi này...
Chỉ cần đưa Dạ Thảo Liên Hoa...cho Liễu cô nương...thì nàng ấy sẽ có thể... một lần nữa mở ra cổng không gian..."
Vương Nhất Tự khó khăn nói, liền tức thì truyền âm cho Liễu Doanh.
'Liễu cô nương...ngay khi tâm ma đưa Dạ Thảo Liên Hoa cho ngươi... hãy truyền linh lực của ngươi vào bông hoa đó...tự khắc sẽ mở ra cổng không gian...
Đến lúc đó...bản tọa sẽ cố gắng hết sức...ngăn chặn tâm ma...để ngươi có thể dễ dàng thoát ra ngoài...'
Liễu Doanh ngẫn ngơ trước lời nói của Vương Nhất Tự vang lên trong đầu, ánh mắt nàng nhìn Vương Nhất Tự như thể hỏi hắn, khi ta thoát được rồi, vậy ngươi thì sao?
Tâm ma Sở Vân Vi gương mặt hiện lên suy tư khi nghe Vương Nhất Tự nói.
Đoán bắt được thái độ kia của tâm ma, Vương Nhất Tự liền nói thêm.
"Liễu cô nương... chỉ là Võ Đồ... ngươi muốn bóp chết bất cứ lúc nào cũng được...có cần phải phân vân như vậy không...?"
Nhưng mà, khi Vương Nhất Tự vừa dứt lời, tâm ma Sở Vân Vi liền nở một nụ cười tà ác, Dạ Thảo Liên Hoa lơ lửng trên tay đột nhiên biến mất, và, rất nhanh sau đó, chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt tâm ma đã xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự.
Oành!
Tâm ma Sở Vân Vi một chưởng xuất ra đánh vào giữa ngực Vương Nhất Tự khiến hắn văng ra xa mười mấy thước nằm sóng soài trên mặt đất, miệng phun ra máu.
Liễu Doanh còn chưa bắt kịp được với tình huống vừa xảy ra thì đã bị uy áp của tâm ma khống chế khiến nàng không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể đứng yên một chỗ mà nhìn Vương Nhất Tự đang gắng gượng đứng dậy ở phía xa.
"Vương chưởng môn...?!!"
Liễu Doanh lo lắng lẫn sợ hãi gọi với tới Vương Nhất Tự.
"Ngươi...Sở Vân Vi... ngươi muốn làm gì...?!!"
Vương Nhất Tự cố hết sức hét lớn.
"Ha ha ha...
Nếu như nữ nhân này...đúng như ngươi nói...thì ta chỉ cần ả là có thể thoát ra khỏi chỗ này...cũng không cần thiết giữ lại mạng của tên nam nhân như ngươi làm gì...!"
Sở Vân Vi thống khoái cười lớn, sau đó liền xuất ra một chưởng nhằm hướng Vương Nhất Tự.
Lực đạo từ tay tâm ma Sở Vân Vi phát ra cuồng bạo hung hăng tựa như một cơn sóng thần ập đến chỗ Vương Nhất Tự thổi bay tất cả mọi thứ trên đường di chuyển.
"Nam nhân thối tha các ngươi... là không nên tồn tại trên thế giới này!!"
"Dừng tay!
Mau dừng tay lại!!!"
Liễu Doanh cố gắng vùng vẫy hòng thoát khỏi khống chế của tâm ma, nhưng với sức của một Võ Đồ như nàng là chuyện hoàn toàn không thể, nàng chỉ biết đứng đó nhìn đạo chưởng khống kinh khủng đang lao đến chỗ Vương Nhất Tự mà hét lớn.
Đùng!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, đất đá bị cày nát lên văng ra tứ tung, khói bụi ngợp trời, và từ trong đám khói bụi ấy, Liễu Doanh có thể nhìn thấy rõ ràng trong một khoảnh khắc Vương Nhất Tự bị thổi bay ra xa đập mạnh vào bức tường của căn nhà phía xa sau đó toàn thân rơi tự do xuống đất.
"Vương chưởng môn?!!!"
Liễu Doanh hét lớn, cố gắng trong vô vọng gọi Vương Nhất Tự, nhưng tên nam nhân đó hiện tại đang nằm bất động trên vũng máu không rõ sống chết, không chút phản hồi nào với nàng.
"Chủ nhân... ngươi đang làm cái trò gì thế?
Chỉ là một nữ nhân Phá Thiên cảnh đỉnh phong thôi mà..."
Hệ thống ngốc trệ lên tiếng hỏi.
'Đây là khổ nhục kế...'
Vương Nhất Tự âm trầm đáp lại hệ thống.
"...khổ nhục kế...?"
Hệ thống giật giật không hiểu ý tứ câu nói của Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự hơn mười mấy giây sau đó thân thể liền có chút phản ứng, hắn sau đó khổ sở cố gắng gượng dậy.
Liễu Doanh nhìn thấy một Vương Nhất Tự thê thảm, cả người bê bết máu, nước mắt nàng tự dưng rơi xuống, nàng không thể thốt nên lời vì cổ họng tựa như bị nghẹn, chỉ có thể đánh vần từng chữ.
"Vương... Vương... chưởng môn...chạy...chạy đi..."
"Ồ...lãnh trọn một chưởng của ta...vẫn có thể đứng lên được sao...?"
Tâm ma giọng nói như thể đang khen Vương Nhất Tự.
"Bản tọa..."
Vương Nhất Tự thanh âm trở nên âm trầm.
"Bản tọa không cho phép ngươi làm hại...đến Liễu cô nương!!"
Vương Nhất Tự, hắn gồng lên vận ra toàn bộ khí lực, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
"Bản tọa không cho phép ngươi đụng đến Liễu cô nương!!"
Vương Nhất Tự đồng thời vừa thi triển thân pháp lướt đến chỗ tâm ma, tay phải vừa vận lực xuất ra một đạo chưởng khống.
"Tu La chưởng!"
Tâm ma Sở Vân Vi chỉ khẽ nhếch mép cười khinh dễ liền xuất ra chưởng pháp đối ứng với Vương Nhất Tự.
Oành!
Hai đạo chưởng khống va chạm tạo ra một xung chấn lan rộng ra xung quanh thổi bay cả dãy hàng rào bằng tre hai bên.
Vương Nhất Tự bị tâm ma Sở Vân Vi đánh cho thối lui mấy bước một lần nữa phun ra máu, hắn một chân khuỵu xuống đất, thân thể run run, y phục của hắn hiện giờ chỉ toàn là màu đỏ của máu.
"Vương... chưởng môn..."
Liễu Doanh lúc này gương mặt che kín đi bởi nước mắt, nàng không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Vương Nhất Tự đang dần dần suy yếu đi.
Tâm ma sau tình huống vừa rồi liền dùng linh lực để dò xét Vương Nhất Tự, ả nhoẻn miệng cười một cách tà ác, sau đó quay sang phía Liễu Doanh giở ra giọng điệu vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
"Ngươi bây giờ chỉ cần...mở ra cổng không gian cho ta...ta sẽ tha cho nam nhân của ngươi một mạng...bằng không thì..."
Tâm ma vận khí lực vào lòng bàn tay, ngùn ngụt là sát khí nổi lên, chỉ trực chờ Liễu Doanh từ chối liền một chiêu kết thúc sinh mạng của Vương Nhất Tự.
"Ta...ta sẽ làm...đừng...đừng giết huynh ấy..."
Liễu Doanh khổ sở đáp lời tâm ma.
Nàng bây giờ cũng không còn cách nào khác ngoài việc làm theo lời của tâm ma Sở Vân Vi nếu như muốn Vương Nhất Tự được sống.
"Ha ha ha...!
Ngoan ngoãn như thế là tốt!"
Tâm ma cười lớn liền thu lại khí lực, sau đó lại triệu ra Dạ Thảo Liên Hoa quăng cho Liễu Doanh cũng giải đi áp chế đang đè lên nàng.
Liễu Doanh đón lấy Dạ Thảo Liên Hoa, hai tay run run, nàng cắn chặt môi, cố gắng truyền linh lực bản thân vào bên trong Dạ Thảo Liên Hoa, một luồng sáng ngũ sắc xuất phát từ bông hoa từ từ lan rộng ra sau đó bao phủ lấy thân thể Liễu Doanh.
Và chỉ một vài giây sau đó, một cổng không gian đen ngòm bất chợt xuất hiện phía sau lưng Liễu Doanh.
Tâm ma Sở Vân Vi nhìn thấy cổng không gian xuất hiện tâm thần hiện lên sung sướng, ả đã chờ đợi cái ngày này quá lâu rồi, bây giờ trước mắt ả chính là lối thoát có thể giúp ả trở lại Nhân giới sau một ngàn năm.
Cơ thể ả run lên từng cơn.
Bành!
Nhưng ngay vào lúc này, Vương Nhất Tự bất ngờ xuất hiện bên cạnh ả, một chưởng toàn lực lập tức đánh ả văng ra mấy thước.
Liễu Doanh cũng là khá bất ngờ với tình huống này.
"Vương chưởng môn... ngươi không sao..."
Phụt!
Liễu Doanh còn chưa nói hết câu thì Vương Nhất Tự lại phun ra ngụm máu, xem chừng đòn vừa rồi chính là tất cả sức lực còn lại của hắn.
Liễu Doanh vội vàng buông Dạ Thảo Liên Hoa xuống, đỡ Vương Nhất Tự dậy trước khi hắn kịp ngã xuống.
"Tên nam nhân khốn kiếp, dám đánh lén ta!"
Tâm ma sau đòn vừa rồi không hề xây sát một chút nào, hành động của Vương Nhất Tự chỉ khiến cho ả điên tiết lên.
Tâm ma Sở Vân Vi bộc phát ra toàn bộ sức mạnh cuồn cuộn như gió bão, toàn bộ oán khí, toàn bộ sự giận dữ cùng bộc phát ra một lượt, trực lao đến hòng xé xác tên nam nhân kia, đánh cho hắn hóa thành tro bụi.
Liễu Doanh một mặt ngưng trọng nhìn điên cuồng tâm ma Sở Vân Vi bộc phát, tâm thần nàng kinh sợ không thôi.
Vương Nhất Tự hiện giờ bị thương quá nặng không thể tiếp tục chiến đấu, còn nàng, chỉ là một Võ Đồ nhỏ nhoi, đối mặt với cái áp bức mà tâm ma Sở Vân Vi đang tỏa ra cũng đủ khiến nàng không thể nào nhúc nhích được.
Tình cảnh bây giờ chỉ có thể chờ chết mà thôi.
"Liễu cô nương..."
Ngay lúc này, Vương Nhất Tự bất chợt lên tiếng khiến Liễu Doanh phải giật mình.
"Vương chưởng môn...?"
"Liễu cô nương...hãy nghe ta nói...khụ khụ... không còn nhiều thời gian nữa rồi..."
Vương Nhất Tự vừa nói vừa ho sặc sụa.
"Vương chưởng môn...đừng...đừng gắng gượng quá sức..."
Liễu Doanh gấp gáp nói với hắn.
"Liễu Doanh...
Ta...từ lần đầu nhìn thấy nàng...thì ta đã rung động trước nàng... nhưng mà...chỉ trách...hai ta có duyên nhưng không phận..."
Vương Nhất Tự ngập ngừng nói.
"Vương... chưởng môn..."
Liễu Doanh bần thần trước câu nói của Vương Nhất Tự.
"Liễu Doanh...khi nàng trở lại Nhân giới...hãy nói với những nương tử của ta...với cả đám đồ đệ...đừng...đừng chờ ta...hãy trở về môn phái...và tiếp tục những thứ còn dang dỡ..."
Liễu Doanh gương mặt hiện lên ngốc trệ cùng hoang mang.
"Vương chưởng môn...ý ngươi là sao...?"
Nhưng chỉ một giây sau đó, Vương Nhất Tự liền dùng tất cả sức lực còn lại đẩy mạnh Liễu Doanh về phía cổng không gian đồng thời ném mạnh Dạ Thảo Liên Hoa cùng hướng với nàng.
"Liễu Doanh... nếu có kiếp sau...ta nhất định sẽ...tìm nàng...bảo trọng..."
Vương Nhất Tự nở một nụ cười ôn nhu nói với Liễu Doanh.
"Vương chưởng môn...không!"
Liễu Doanh vì bất ngờ mà không thể kiểm soát được cơ thể, nàng không kịp khiến cho cơ thể dừng lại trước hành động quá nhanh kia của Vương Nhất Tự, nàng chỉ kịp nhìn thấy nụ cười kia của Vương Nhất Tự trước khi cổng không gian biến mất.
"Không!!!"
Phía bên này, tâm ma Sở Vân Vi hét lớn, ả bằng tất cả tốc độ cố di chuyển thật nhanh về phía cổng không gian, nhưng không kịp.
Bành!
Ả tung một chưởng vào Vương Nhất Tự đánh hắn văng ra xa hơn mười thước, sau đó ánh mắt bần thần nhìn vào khoảng không vô định nơi mà cổng không gian vừa tan biến.
"Không!
Không thể nào....
Ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi...
Sao lại như thế này?!!
Không!
Không!!!!!"
Tâm ma Sở Vân Vi gào thét lên trong tuyệt vọng, cả không gian như thể đang rung chuyển theo cơn giận dữ đến tột cùng của ả, xung chấn từ cơn giận của ả lan ra thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh.
"Chết....
Ngươi nhất định phải chết...
Ta sẽ xé xác ngươi...sau đó băm ngươi thành trăm mảnh...
Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình..."
Tâm ma Sở Vân Vi nghiến răng ken két, sát khí toả ra ngút trời.
Nhưng khi ả quay mặt lại nhìn Vương Nhất Tự, gương mặt giận dữ của ả bỗng chốc giãn ra thay bằng sự ngốc trệ.
Tên nam nhân mà ả vừa mới đây thôi đánh cho dỡ sống dỡ chết thì hiện tại hắn đang đứng cách ả hơn chục thước, hoàn toàn bình yên vô sự.
"Cái...cái quái gì...?"
Tâm ma Sở Vân Vi tâm thần hoang mang tự hỏi bản thân.
"Ta nói này chủ nhân, cái khổ nhục kế này của chủ nhân tốn kha khá máu a..."
Hệ thống lên tiếng.
'Nó phải là như vậy thì Liễu cô nương mới tin là thật được chứ!'
Vương Nhất Tự tay phủi đi những hạt bụi bám trên y phục, cái y phục mà chỉ vừa nãy thôi còn loang lổ là máu bây giờ lại trắng tinh tươm.
Hắn sau đó liếc nhìn về phía tâm ma Sở Vân Vi, ánh mắt chứa đầy sát khí khiến ả giật thót.
"Tâm ma đúng không?
Phá Thiên cảnh đỉnh phong đúng không?
Nãy giờ ngươi đánh bản tọa hơi nhiều rồi đấy!
Đến lúc bản tọa trả lại cho ngươi rồi!
Cứ từ từ mà cảm nhận nhé!".