webnovel

Chương 159: Hoạ vô đơn chí.

Chương 159: Hoạ vô đơn chí.

Lục Thiên Cầm chém mạnh Ỷ Thiên kiếm về phía trước hướng Bất Động Yêu Thù Mẫu mà xuất ra mấy mươi đạo kiếm khí.

Những đạo kiếm khí lao vun vút như muốn chém nát hết mọi thứ trước mặt, lao về phía con đại yêu thù.

Bất Động Yêu Thù Mẫu trước đợt kiếm khí hung hăng kia không hề mảy may sợ hãi một chút nào, nó há rộng miệng phun ra một loại chất độc màu đen kịt.

Roạt...

Roạt...

Roạt...

Mấy mươi đạo kiếm khí mà Lục Thiên Cầm xuất ra cắt xuyên qua độc của đại yêu thù nhưng sau đó khi chạm vào nó thì lại bị lớp màn chắn của nó dễ dàng hóa giải.

Lục Thiên Cầm nhăn mặt, chân dậm mạnh xuống đất, nhảy ra phía xa tránh đi luồng chất độc đen kìn kịt kia.

Xèo...

Xèo...

Xèo...

Chất độc rơi xuống đất, chỗ Lục Thiên Cầm vừa đứng, nó tựa như một loại a xít cực mạnh, thấm vào và ăn mòn cả mặt đất xung quanh tạo nên những cái hố với hình thù kì quái.

Hộc...

Hộc...

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa cùng Lý Mộng Vân đứng xung quanh đại yêu thù, cách nó một khoảng khá là an toàn, cả bọn thở ra mệt nhọc, thể lực cả đám gần như đã đạt đến giới hạn.

Lục Thiên Cầm và Lý Mộng Vân tuy là đã xử lý tất cả đám yêu thù bảo bảo chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, sau đó trở lại phối hợp cùng ba người còn lại để xử lý Bất Động Yêu Thù Mẫu, nhưng với sức của cả năm người cũng không thể nào làm cho con đại thù yêu này một chút vết sướt nào.

Ngay cả những chiêu thức kiếm pháp với sát thương cực lớn của Lục Thiên Cầm cũng không thể xuyên qua được lớp phòng ngự quá chắc chắn kia của đại yêu thù.

Bên cạnh đó, đám yêu thù bảo bảo bị giết, Bất Động Yêu Thù Mẫu càng trở nên điên cuồng hơn, nó tấn công dồn dập hơn, và không theo một trình tự nhất định nào cả.

Cả bọn, vừa phải tấn công, vừa phải né tránh đi những đòn tấn công của đại yêu thù, thể lực nhanh chóng bị rút cạn.

Trận chiến càng kéo dài thì cả bọn càng trở nên bất lợi.

"Oáp....."

Vương Nhất Tự phía trên cao ngáp dài một hơi, vươn hai tay duỗi ra, gương mặt tỏ ra chán nản nhìn đám đệ tử đang bất lực dưới kia.

"Chỉ là xử lý một con đại yêu thù thôi mà...Bọn chúng đang làm cái quái gì thế?"

"Phu quân, thực lực của đối thủ cao hơn bọn hắn rất nhiều, lại thêm lớp màn chắn hộ giáp cực kỳ khó chịu kia nữa...cả đám trụ được đến tận bây giờ là đã rất giỏi rồi...

Bằng như những kẻ khác thì đã thịt nát xương tan dưới những cặp chân sắc nhọn kia lâu rồi..."

Trương Tố Tố phân trần.

"Tố Tố tỷ nói đúng đó...

Phu quân...chàng không định ra tay giúp bọn hắn hay sao...?"

Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi.

"Bọn hắn chật vật như thế là bởi vì chưa nhìn ra được điểm yếu của đại yêu thù kia!

Chỉ cần phát hiện ra điểm yếu của nó thì có thể trong một chiêu mà kết thúc trận đấu này!

Cứ để bọn chúng tự tìm cách đi thôi!

Chúng ta cứ ở đây mà quan sát là được rồi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời Hoa Vi Nghi.

"Chàng nhìn ra được điểm yếu của đại yêu thù rồi sao?!!"

Trương Tố Tố và Hoa Vi Nghi cùng đồng thanh hỏi trong sự ngạc nhiên.

"Ta đâu cần quan sát mà làm gì chứ?!!"

Vương Nhất Tự nhún vai nói.

"Cho dù là yêu thù bảo bảo hay đại yêu thù, hay tất cả những loại yêu thù khác, chẳng phải điểm yếu của bọn chúng đều là ở mắt và phần bụng hay sao?

Những chỗ đó là điểm chí mạng của yêu thù, chỉ cần tấn công vào đó, chắc chắn sẽ giết được chúng!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Nhưng mà...

Cho dù là vậy, vậy thì còn lớp màn chắn bảo hộ thì sao?

Bọn hắn không thể xuyên qua được lớp phòng ngự đó thì làm sao có thể tấn công vào điểm yếu của nó được chứ?"

Trương Tố Tố tay nâng cằm, hai chân mày chau lại, nói.

"Vấn đề là ở đó!"

Vương Nhất Tự giơ một ngón tay lên nói.

"Giáng Ma Giản mà ta đưa cho Vân nhi có thể dễ dàng phá hủy lớp phòng ngự của Bất Động Yêu Thù Mẫu!

Chỉ là..."

"Chỉ là...?"

Trương Tố Tố ngốc trệ hỏi.

"Chỉ là cảm xúc của nha đầu đó vẫn chưa đủ!"

"Cảm xúc...?

Phu quân, chàng có thể giải thích rõ hơn được không?"

Trương Tố Tố nóng lòng giục.

"Giáng Ma Giản dựa vào cảm xúc của người sở hữu nó để tấn công.

Cảm xúc của kẻ sở hữu càng mãnh liệt thì lực lượng mà Giáng Ma Giản bộc phát ra càng lớn!

Khi trước, Vân nhi chỉ cần một đòn là có thể giết chết được một hung thú đầu lĩnh Tam Sinh Hải Xà Vương là do cảm xúc oán hận lâu ngày của nha đầu đó trong khoảnh khắc được bộc phát ra.

Nếu như lần này, nha đầu Vân nhi đó có thể giống như lúc đó thì tất cả sẽ trở nên rất dễ dàng a!"

"Thì ra là vậy..."

Trương Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi gật đầu thông suốt.

"Nhưng mà..."

Vương Nhất Tự ngập ngừng, quay qua Mộc Phiến La, người đang nhăn nhó quan sát trận đấu của đám đệ tử từ đầu đến giờ mà không hề nói nữa lời.

"Cái loại Bất Động Yêu Thù cơ thể đều đồ sộ như vậy sao?"

Trương Tố Tố cùng Hoa Vi Nghi cũng quay qua nhìn Mộc Phiến La.

"Không..."

Mộc Phiến La lắc đầu đáp lời Vương Nhất Tự.

"Kể cả là ở yêu giới với mật độ yêu khí dày đặc gấp mấy lần nhân giới thì cũng không có loại yêu thù nào đạt đến kích cỡ khổng lồ như thế cả.

Trừ phi đó là một trong Tam Đại Mẫu Thù Yêu!"

"Tam Đại Mẫu Thù Yêu?!!"

Vương Nhất Tự cùng hai nương tử gương mặt hiện lên ngốc trệ hỏi.

Mộc Phiến La gật đầu, từ tốn nói.

"Tam Đại Mẫu Thù Yêu là ba yêu thù cổ xưa nhất của loài thù yêu.

Cả ba kẻ đó đã sống rất lâu kể từ thời khai thiên lập địa của Tam giới, là tổ mẫu của tất cả thù yêu.

Vì hấp thụ được thiên địa yêu khí cổ đại phát ra từ Đá Cổ Hoàng nên cả ba yêu nhân đó đã thăng lên Yêu Đế, đạp đổ mọi quy luật của Tam giới, một đường phi thăng thượng giới.

Đây là câu chuyện truyền thuyết được truyền từ đời này sang đời khác trong tất cả yêu thù tộc trên toàn cõi yêu giới, không một thù yêu nào là không biết đến!

Nhưng mà..."

Mộc Phiến La thái độ trở nên nghiêm túc lạ thường.

"Ở nhân giới này lại tồn tại một loại Bất Động Yêu Thù sinh trưởng đến kích cỡ này, quả là một điều hết sức vô lý, cho dù nó có quan hệ gì với Tam Đại Mẫu Thù Yêu hay không!"

Rầm!

Bất Động Yêu Thù Mẫu bật cơ thể nhảy lên cao, sau đó đáp xuống chỗ Trương Tấn, cái chân khổng lồ của nó cắm ngay xuống chỗ Trương Tấn đang đứng tạo nên một chấn động kinh người, khiến cho Vương Nhất Tự cùng ba nương tử bất chợt quay lại với trận chiến.

Trương Tấn tuy thực lực so với Bất Động Yêu Thù Mẫu không đáng là gì nhưng so về tốc độ chạy trốn thì hắn không hề thua kém một ai cả.

Với loại thân pháp nhập môn Lăng Ba Vi Bộ mà hắn đã luyện đến mức xuất quỷ nhập thần thì tốc độ của đại yêu thù kia không thể nào theo kịp, Bất Động Yêu Thù Mẫu dù có nhanh đến đâu thì cũng chỉ có thể đánh vào dư ảnh của Trương Tấn mà thôi.

"Sư tỷ!!

Cứ như thế này không sớm thì muộn chúng ta cũng nằm trong bụng con quái này thôi!"

Trương Tấn lướt tới một gốc cỗ thụ đã lật ngang phía xa cách Bất Động Yêu Thù Mẫu mười mấy thước, hét lớn lên trong bất lực.

Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày tỏ ra khó chịu trước tiếng hét của Trương Tấn, nàng nghĩ đến cây pháo hiệu mà chưởng môn đưa cho nàng khi nãy, quả thực, nàng không hề muốn sử dụng đến nó một chút nào.

Lục Thiên Cầm không phải kẻ ngốc, nàng có thể nhìn ra thái độ khác thường của Vương Nhất Tự cùng ba vị sư nương của mình khi cả bọn đặt chân lên đảo.

Đúng là Hoa sư nương của nàng tu vi cảnh giới không được cao như những người khác, rất dễ bị yêu khí trên đảo này xâm chiếm, nhưng mà lấy lý do truyền linh lực để ổn định khí lực cho Hoa sư nương rồi bảo đám đệ tử đi trước mở đường thì thật không hợp lý một chút nào.

Bọn hắn vẫn có thể ở lại để hộ pháp trong lúc chưởng môn giúp sư nương ổn định khí lực kia mà?

Hơn nữa, Trương sư nương và Hoa sư nương lại là những cao thủ về trận pháp, có thể dễ dàng bảo vệ cả bọn tránh khỏi yêu khí kia mà?

Và còn có cả Mộc sư nương, vốn là Tà chủ yêu giới, không lẽ đối với yêu khí trên đảo này lại không có cách giải quyết hay sao?

Lý do thỏa đáng nhất mà Lục Thiên Cầm nghĩ ra được chỉ có một, đó là chưởng môn của nàng muốn tách cả bọn ra làm hai nhóm, vừa là để dễ tìm kiếm Bách Độc lão quái, vừa là để cho đám đệ tử tự lực cánh sinh, chưởng môn là muốn thử thách đệ tử của mình.

Chẳng phải trước khi rời khỏi Thương Sơn phái, chưởng môn đã nói rằng chuyến đi này là để cho đám đệ tử lịch luyện hay sao?

Điều này càng khiến cho Lục Thiên Cầm càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình, vì thế mà nàng không hề có ý định dùng đến pháo hiệu mà chưởng môn đưa cho, nàng muốn chứng tỏ bản thân cho chưởng môn thấy được.

Nhưng mà, tình hình hiện tại lại không cho phép.

Lục Thiên Cầm ánh mắt đảo quanh một lượt nhìn sư đệ sư muội của nàng.

Cả bọn, thêm cả Lý Mộng Vân, đều ở trong tình trạng gấp gáp, tả tơi, trước những đòn tấn công diện rộng mang uy lực chết người của đại yêu thù, cả bọn chỉ còn có thể tránh né mà không thể nào tiếp tục tấn công.

Chỉ một khoảnh khắc lơ là là đủ chết thảm dưới những cặp chân sắc nhọn hay những thứ chất nhờn kịt độc kia.

Cho dù có trị thương đan, cả bọn không sợ những vết thương chí mạng, nhưng mà đan dược không phải là vô tận, thân là đệ tử, bọn hắn trong người nhiều cũng chỉ có ba, bốn viên mà thôi.

Lục Thiên Cầm chặc lưỡi.

Đây không phải là lúc thích hợp cho lòng tự cao của nàng trỗi dậy!

Nếu như miễn cưỡng, thì cái giá phải trả chính là tính mạng của sư đệ sư muội của nàng!

Nhưng trong khoảnh khắc Lục Thiên Cầm lấy pháo hiệu từ trong ống tay áo ra thì nàng chợt giật mình khi nhìn thấy một tảng đá đường kính hơn bốn thước đang bay về phía nàng.

"Tất cả mau tránh xa chỗ này ra!!!"

Lục Thiên Cầm hét lớn cảnh báo cho cả bọn sau đó nhảy lùi ra thật xa.

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa cùng với Lý Mộng Vân vẫn chưa nhận ra được nguy hiểm, nhưng cơ thể vẫn phản ứng lại với lời của Lục Thiên Cầm.

Cả bọn chỉ trong chớp mắt nhảy lùi lại, tụ lại với nhau, cách Bất Động Yêu Thù khá xa.

Ầm!

Ầm!

Tảng đá từ phía xa bay đến rơi xuống chắn giữa đám người và Bất Động Yêu Thù Mẫu, chấn động từ cú rơi lan ra xung quanh, khiến cả khu vực rúng động, đất cát bay mù mịt.

Tảng đá rơi xuống tạo nên một cái hố to với đường kính hơn bảy, tám thước, quét sạch mọi thứ xung quanh nó.

Đám đệ tử Thương Sơn phái trong giây lát trở nên ngốc trệ vì tình huống vừa xảy ra, những câu hỏi chợt hiện lên trong đầu, ánh mắt hướng về phía mà tảng đá vừa bay đến sau đó những tia sợ hãi lo lắng hiện lên trong ánh mắt.

Bất Động Yêu Thù Mẫu cũng quay ngoắt cơ thể khổng lồ của nó lại, ánh mắt giận dữ xen lẫn thù nghịch nhìn chằm chằm vào cái thứ vừa xuất hiện.

Đứng sừng sững ở phía xa, một bóng đen cao lớn lù lù xuất hiện, con hung thú toàn thân bao phủ bởi một bộ lông màu đen, di chuyển bằng hai chân, trông như một loài linh trưởng khổng lồ.

Chiều cao của thứ vừa xuất hiện so với Bất Động Yêu Thù Mẫu là một chín một mười.

Đám đệ tử Thương Sơn phái nheo mắt nhìn giữa cái bóng tối bao trùm của cánh rừng.

"Đó...đó là cái gì... thế...?"

Lý Liên Hoa giọng run run hỏi.

"Một... một con hắc tinh tinh...khổng lồ..."

Âu Dương Kiệt ngập ngừng đáp.

"Chết tiệt...chưa xử xong con này...lại đến thêm con khác...

Nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào vậy..."

Trương Tấn khoé miệng giật giật nói.

"Chúng ta nên làm...làm gì bây giờ...?"

Lý Mộng Vân ấp úng hỏi cả đám.

Lục Thiên Cầm thì nắm chặt lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay, gương mặt nhăn nhó khó chịu.

Một con đại yêu thù đã khiến cả đám phải bó tay chật vật, giờ lại xuất hiện thêm một con thực lực không hề thua kém Bất Động Yêu Thù Mẫu...

Hòn đảo này...

Quá nguy hiểm!

Còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng trong đầu rất nhiều!