"Cô… cô..." Điềm Nhi chỉ vào Tô Khả Nhi, nghẹn một lúc lâu vẫn không nói ra được một câu đầy đủ.
"Tôi thế nào hả?" Tô Khả Nhi tỏ thái độ khiêu khích, "Lạc Điềm Tâm, dù bây giờ tôi thừa nhận đi chăng nữa thì cô làm gì tôi được nào? Không có chứng cứ, cô chẳng làm gì được tôi đâu."
Nói dứt câu, Tô Khả Nhi còn cong khoé môi lên, cười mà như không cười, nhìn Điềm Tâm.
Cô ta đoán hiện giờ Điềm Tâm không hề có chút chứng cứ nào nên cố tình khiêu khích chăng?
Điềm Tâm tức nghẹn họng, "Tô Khả Nhi, cô đừng quá đắc ý. Chuyện này chắc chắn sẽ có một ngày bị phơi bày thôi. Bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi!"
Nói rồi, Điềm Tâm giơ tay đẩy cô ta, muốn đuổi cô ta ra ngoài.
Hai người đang xô đẩy nhau thì nghe được một âm thanh vang lên từ phía sau, "Hai người đang làm gì vậy?"
Là Trì Nguyên Dã!
Tốc độ phản ứng của Tô Khả Nhi cực kì nhanh. Điềm Tâm còn chưa dùng chút lực tay nào, cô ta đã tự ngã xuống sàn.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com