webnovel

Chapter 3: Lễ hội mùa hè

Hiện tại tôi đang nói chuyện phiếm với hai cô nàng trên chiếc xe chở về Trụ sở. Hầu như cuộc trò chuyện đều xoay quanh kiến thức trong ngành, nói tóm lại là những thứ người thường nghe vào muốn ngủ!

Thông qua cuộc trò chuyện, tôi nhận ra trình độ năng lực của hai cô nàng ngồi đây không phải dạng vừa. Ichiko là một đặc vụ cấp A hạng 4, A - chan thì không nói nhiều về bản thân lắm, cô chỉ nói rằng mình làm một chức vụ nhỏ trong Cục Cảnh sát. Theo như kinh nghiệm của tôi, những người khiêm tốn và không tiết lộ gì nhiều thì chứng tỏ người đó có một chức vụ quan trọng trong Cục, dù sao thì chuyện này tôi cũng không để tâm lắm.

Mười lăm phút sau, chúng tôi đã đứng trước cổng Trụ Sở. Trước sự hiện đại của kiến trúc nơi đây, tôi có chút choáng ngợp rồi bất chợt ngẩn người ra đắm chìm vào các công trình cao tầng đan xen nhau thật chặt chẽ.

"Vậy cậu còn gì để hỏi nữa không, anh chàng lính mới?" - A - chan ho vài tiếng để khiến tôi quay về với thực tại.

"Tôi không còn gì để thắc mắc nữa, cám ơn hai cô!"

"Vậy nha, chúng tôi đi trước đây." - Ichiko vẫy tay chào tôi.

"Tạm biệt và cảm ơn lần nữa!" - Tôi cúi đầu cảm ơn hai người họ.

Sau khi hai người họ rời đi, tôi mới trở vào trong Trụ sở. Lần theo chỉ dẫn của hai cô nàng để lại, đi làm thủ tục nhận phòng kí túc xá. Xong xuôi, tôi nằm lên chiếc giường trong phòng mới của mình và suy nghĩ mông lung những chuyện đã xảy ra hôm nay.

"Ọt~"

"..."

"Hình như từ trưa tới giờ mình chưa ăn gì thì phải...?"

Thế là tôi lại bắt đầu hành trình đi tìm khu ăn bằng những chỉ dẫn trước đó, bổ sung lại năng lượng cho chiếc bụng rỗng này. Nhà ăn ở đây rất sạch sẽ và thoải mái, không ngột ngạt như hồi tôi làm cho trụ sở bên Mỹ. Đi đến quầy gọi đồ ăn, tôi băn khoăn không biết mình nên ăn gì.

'Có lẽ nên chọn cho mình một món đơn giản là được rồi ha?... Quyết định rồi, lấy một xuất mì cùng với một ly nước táo vậy!'

Trong khoảng thời gian chờ đồ ăn, những âm thanh xì xào bàn tán của mọi người thật sôi nổi, hình như càng lúc càng to đến mức tôi còn có thể nghe được dù không ở gần.

"!?"

"Ai vậy?"

"Nghe nói anh chàng này mới chuyển công tác về đây đó!"

"Đúng là dân nước ngoài mà! Cao thật đấy!"

"Giá như cậu ta cùng đội với mình! Nhìn khỏe như thế này chắc nhiệm vụ sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhỉ?"

Tôi có chút không thoải mái đan xen ngại ngùng trước lời nhận xét ngoài kia cùng những ánh mắt dòm ngó, do bị nhìn chằm chằm hay do các câu nói liên tục ra vào của mọi người trong đây?

Cố gắng bình tĩnh lại, tôi tìm một chỗ ngồi và dừng mắt ngay ở một cái bàn trống phía trong góc, có một bảng thông tin trên tường cạnh đó. Không mất quá nhiều thời gian, tôi liền đi nhanh qua bàn, tò mò liếc qua một vài thông tin trên chiếc bảng cạnh bên.

'Một lễ hội mùa hè sắp diễn ra ở gần đây sao? Hình như nó cũng là một văn hóa của nước Nhật hả?'

Vì sự hiếu kì của mình, tôi ngồi xuống vừa ăn vừa cầm chiếc điện thoại để tra thông tin. Lễ hội mùa hè theo tôi hiểu là gồm nhiều lễ hội tổ chức được từ tháng sáu đến hết tháng chín. Một nơi mà các hàng quán ẩm thực, các khu vui chơi bày khắp nơi trên các khu phố, tuyến đường hay một ngôi chùa nào đó. Người tham gia lễ hội thường khoác lên mình bộ Yukata - một loại kimono mùa hè của Nhật Bản.

Và theo như những gì trên bản thông tin thì còn vài ngày là hết lễ hội mùa hè rồi. Dù sao đây cũng là dịp không tồi để tìm hiểu về văn hóa nơi đây, tôi cũng không nên bỏ lỡ chứ nhỉ?