"Lam minh chủ, ông thấy thế nào?" Sắc mặt Cơ Vũ hơi nghiêm lại. Dẫu sao, từ lúc nước Đại Tấn thành lập đến nay, chưa từng bị tai họa chiến tranh đe dọa như thế này bao giờ. Dù là lần với vùng Vân Điền đó cũng có quy mô kém xa lần này.
Cơ Vũ cất tiếng hỏi: "Lần này là cả giới tu sĩ và hơn nửa các tông môn liên thủ với nhau đến xâm phạm nước Đại Tấn ta, nếu không chịu nổi… hay là chúng ta dành vài ngày chào hỏi với họ trước…?"
"Nếu đổi là lúc trước, bổn đạo cũng nghĩ quyết sách của bệ hạ là đúng đắn." Lam Mặc nói, "Nhưng bây giờ…"
Y lên tiếng: "Người ta đã ức hiếp đến tận cửa, chẳng lẽ bệ hạ thật sự cho rằng bọn họ sẽ ngoan ngoãn chờ chúng ta chào hỏi sao? Các đại thế lực tập kết, trong mắt họ, nghiền nát một đất nước võ giả như chúng ta chỉ như giẫm bẹp một con kiến hôi. Đến vùng Vân Điền cũng không dám đối đầu trực diện với bọn họ, bệ hạ nghĩ họ cần đàm phán với chúng ta sao?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com