"Được rồi, được rồi, Ngũ Nương đừng khóc nữa. Chuyện vợ chồng bao giờ cũng phải xem duyên phận, vô duyên vô phận hà tất phải cưỡng cầu."
Uyên Kính tiên sinh vỗ vai Thanh Ninh, để cho cô con gái út lau gương mặt đầy nước mắt vào quần áo ông.
Thanh Ninh là một cô gái bướng bỉnh, biết Vệ Từ không thích mình là bởi vì đã có người trong lòng, cô lập tức cảm thấy bất bình.
"Từ ca ca bây giờ đã hai mươi mốt, những người cùng tuổi với huynh ấy, muộn thì cũng đã kết hôn hết rồi, còn sớm thì con cũng đã đến tuổi đi học biết chữ. Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã câu mất trái tim của huynh ấy vậy…" Thanh Ninh mếu máo, đôi mắt ngân ngấn nước như thể sắp khóc đến nơi.
Thanh Ninh rất đơn thuần, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ép buộc Vệ Từ phải thích mình. Cô chỉ cảm thấy người mình thích cái gì cũng tốt, những người khác cũng phải thích huynh ấy giống mình mới đúng. Tuy rằng khó chịu nhưng người cô thích được vui vẻ mới là tốt nhất.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com