Mạnh Hồn nghe vậy liền hiểu ra, thế nên cũng biết lý do tại sao Khương Bồng Cơ lại ngập ngừng đến vậy.
Cách này... đúng là có hơi vô đạo đức.
Những người khác được nhắc nhở cũng lần lượt ngộ ra, thì ra là muốn dùng Mạnh Lượng đổi lấy lương thực.
Nhưng mà, Đô úy muốn giết Mạnh Lượng.
Nếu đổi hắn lấy lương thực thì chẳng phải lại để tên khốn nạn này tiếp tục làm loạn sao?
"Vậy đâu được... Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho tên súc sinh này? Nếu chúng ta bắt hắn làm con tin, buộc nhà họ Mạnh phải giao lương thực, hắn nhất định ghi thù gấp bội... đến lúc đó, tiểu lang quân và Đô úy ắt sẽ bị vạ lây. Bỏ lỡ cơ hội này, sau đó chúng ta có muốn mạng chó của hắn cũng khó."
"Ta không muốn bỏ qua cho tên khốn này dễ dàng như thế!"
"Ta cũng vậy!"
Đám người nhao nhao bày tỏ ý kiến, ý kiến chỉ có một nhưng trong lòng họ cũng khá do dự, Mạnh Hồn không cam lòng siết chặt nắm tay.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com