Tôi bỗng bật cười thành tiếng. Tôi dụi mắt, nhìn lại xem để chắc chắn rằng đây không phải một trò đùa. Tập tin txt, người này...món quà anh ấy gửi tôi là một bản sao từ cuốn tiểu thuyết?
[Bạn đã nhận được một thuộc tính độc nhất.]
[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]
Một lời nhắn khẽ vang lên trong tai tôi khi tôi cho chạy tệp tin. Cũng không bất ngờ khi thế giới này đã biến thành Con đường sinh tồn. Mọi kẻ sống sót đều có thuộc tính và các kỹ năng riêng, không ai giống ai.
Tôi lẩm bẩm 'Cửa sổ thuộc tính' trong đầu. Tôi muốn biết thuộc tính mình vừa được nhận là gì.
[Bạn không thể kích hoạt Cửa sổ thuộc tính.]
Hả?
Tôi thử lại, nhưng không có gì xảy ra, kết quả vẫn như cũ.
Thật vô lý hết sức. Có chuyện như thế này được sao? Nếu không thể mở Cửa sổ thuộc tính, làm sao tôi biết được kỹ năng của bản thân là gì?
Biết trước được của cả bản thân và kẻ thù, nếu làm được điều đó thì tôi sẽ bất khả chiến bại. Nhưng hiện tại, thậm chí kỹ năng của bản thân còn chưa nắm rõ, huống hồ nói gì đến của kẻ địch?
Sau khi chăm chú nhìn vào hư không một lúc, tôi quyết định bỏ cuộc và đọc thử văn bản mà tác giả đã gửi.
[Tốc độ đọc của bạn đã tăng lên do ảnh hưởng từ thuộc tính độc nhất]
Dẫu cho tôi vẫn chưa rõ thuộc tính của mình là gì, nhưng tôi chỉ mất chưa đầy một phút để đọc hết phần đầu của Con đường sinh tồn nhờ ảnh hưởng từ thuộc tính.
Tìm thấy rồi, ngón tay tôi dừng lại ở điểm khởi đầu, lúc nhân vật chính đang thực hiện một số "hành động" trong một cảnh với đoàn tàu hoả.
[Anh ấy thấy mọi người tập trung ở cửa sau của toa tàu mang số hiệu 3707. Anh siết chặt chiếc bật lửa lạnh lẽo trong tay.
Lần này, anh không được mắc bất kì sai lầm nào nữa. Nhưng anh sẽ dùng mọi cách, mọi thủ đoạn để thực hiện mục tiêu của mình.
Vẻ mặt sợ hãi của những người xung quanh chẳng hề khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi.
Mọi thứ, chỉ như gió thoảng.
Anh ấy nhìn mọi người bằng một ánh mắt tàn độc. Một lúc sau, ngón tay anh ấy di chuyển và rồi một ngọn lửa bốc lên. Từ đó, tất cả bắt đầu diễn ra.]
Sự ớn lạnh chảy dọc sống lưng khiến tôi phải đọc đi đọc lại. Nguyên nhân cho sự khó chịu của tôi dần lộ ra.
"...3707."
Theo phản xạ, tôi nhanh chóng kiểm tra số toa tàu tôi đang đứng.
[3807]
Toa tàu tôi đang ngồi bây giờ chỉ ở ngay sau toa tàu mà nhân vật chính đang đi. Tay tôi khẽ run lên.
...Đợi một chút, ban đầu có bao nhiêu người sống sót ở toa tàu này?
[Anh nhìn qua ô cửa sổ mờ ảo ở toa số 3807. Đã quá muộn rồi, điều này không thể tránh khỏi. Dù sao cũng chỉ có hai người sống sót trong toa tàu đó.]
Chỉ có hai người sống sót. Có nghĩa là số còn lại sẽ chết, trừ hai người đó. Tôi nghĩ rằng tôi biết họ là ai.
Ngẩng đầu lên và ngây người nhìn Yoo Sangah. Người phụ nữ này có lẽ sẽ chết. Tôi cũng vậy.
"Dokja-ssi, không phải chúng ta nên dừng việc đó lại sao?"
Có gì đó diễn ra ở chỗ mà ngón tay của Yoo Sangah chỉ vào. Ai đó đang rên rỉ. Một tên thanh niên trẻ tuổi đang cúi đầu xuống nhìn một người phụ nữ già nua.
"Chết tiệt, tâm trạng tao đang rất tệ, vậy mà mụ già này cứ không ngừng rên rỉ! Bà câm mồm vào được không?!"
Tên thanh niên trẻ có vẻ là một học sinh, hắn ta tựa người vào lối vào.
Hắn ta gầy gò, và có mái tóc nhuộm trắng bệch. Tên của hắn được viết trên huy hiệu gắn trước ngực.
Kim Namwoon. Đó là một cái tên quen thuộc.
['Chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa xe đó. Chẳng quan trọng, họ là hai người duy nhất mình cần.']
"Tôi bảo bà ngậm miệng lại cơ mà?"
Kim Namwoon kích động túm lấy cổ áo của người phụ nữ già. Đôi chân bất lực của bà cụ cứ vậy mà lảo đảo. Lòng bàn tay của hắn ta giơ lên trong không khí.
'Bốp-Bốp-!'
Bình thường, ai đó chắc chắn sẽ chạy tới để ngăn điều này lại. Nhưng vào thời khắc này, chẳng một ai hó hé điều gì. Không lâu sau, những cái tát dần chuyển thành những cú đấm.
"C-Cứu với. Ai đó cứu tôi với!"
Tôi nghe thấy rõ âm thanh của nắm đấm cứng cáp giáng lên da thịt. Vài người đàn ông xung quanh Kim Namwoon có vẻ do dự, nhưng không ai trong số họ quyết định đứng lên. Người đầu tiên hành động, đáng ngạc nhiên làm sao, lại chính là Han Myungoh.
"Này chàng trai, đối xử với một người lớn tuổi như thế này..."
Tuy nhiên, những gì gã ta nhận lại là một giọng nói pha lẫn với sự khinh bỉ.
"Quý ngài đây là muốn chết sao?"
"...Hả?"
"Các người không hiểu được tình hình hiện tại à?"
"Thằng nhóc này nói nhảm cái gì vậy?"
Kim Namwoon vừa cười vừa thầm nguyền rủa Han Myungoh, ngón tay hắn ta chỉ lên trần của toa tàu điện ngầm.
"Không thấy sao?"
Trên trần tàu, một màn hình ba chiều đang chiếu vài cảnh.
[Hãy tha cho tôi!]
[Aaaaa!]
[Chết đi! Xuống địa ngục đi!]
Không chỉ diễn ra trong những toa tàu hay trường cao trung Daepong. Nó giờ đây chính là một buổi chiếu trực tiếp, ghi lại hình ảnh những cái chết dần càn quét đất nước. Kim Namwoon nói tiếp.
"Không hiểu sao? Quân đội sẽ chẳng rảnh tới đây cứu chúng ta đâu, một người nào đó sẽ phải chết."
"C-Cậu nói cái quái gì vậy?"
"Phải chọn ra một người."
Han Myungoh chẳng thể thốt lên lời. Da gà da vịt của gã dựng đứng lên.
"Tôi biết mấy người đang nghĩ gì. Giết đồng loại của mình để tiếp tục sống, đúng là những điều chỉ một thằng chó đẻ mới làm. Nhưng các người biết đấy, ta chẳng thể làm gì hơn, thế lực này ngoài tầm kiểm soát của tôi, ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta sẽ chết nếu như không giết một ai đó. Các người nghĩ có ai sẽ lên án chúng ta vì việc đó sao? Mấy người muốn chết để giữ lại cái thứ đạo đức liêm sỉ đó sao?"
"T-Tôi..."
"Nghĩ cho kỹ đi, cái thế giới mà các người từng biết đã kết thúc rồi."
Đôi vai Han Myungoh run rẩy. Không phải chỉ riêng gã ta, sự do dự đã thể hiện rõ trong mắt mọi người. Đó là cái cảnh tượng mà đạo đức mơ hồ dần sụp đổ để níu kéo lấy sự sống. Kim Namwoon, là người đặt nền móng cho sự đổ vỡ đó.
"Thế giới mới đòi hỏi luật lệ mới."
Kim Namwoon, hắn ta thích nghi với thế giới của Con đường sinh tồn nhanh nhất.
Hắn ta quay lại và tiếp tục đấm lên người đàn bà khốn khổ. Lần này, chẳng một ai ngăn cản hắn ta. Han Myungoh, ngay cả Lee Hyunsung cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Nắm đấm mạnh mẽ của người lính cũng dần run rẩy, anh ta nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định với vẻ mặt thất thần. Có lẽ, anh ta cũng đã đưa ra quyết định cho mình.
"Chậc... giết người đâu có dễ dàng như vậy. Mấy người chỉ định đứng xem thôi à? Muốn bị bỏ lại phía sau sao?!"
Những người xung quanh run rẩy theo từng lời nói của Namwoon. Biểu cảm gương mặt của họ dễ đoán như trong mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền.
[Nếu năm phút nữa không có ai chết, toàn bộ những người có mặt trong toa xe sẽ phải chết.]
Ánh mắt của họ dần thay đổi.
'Nếu bà già này không nộp mạng, chúng ta sẽ chết.'
Ánh mắt nguyên thuỷ nhất của loài người.
"Tên khốn này nói đúng. Nếu không làm, tất cả mọi người đều sẽ chết."
Người đàn ông đầu tiên chạy tới cạnh Kim Namwoon. Hắn đá vào người bà cụ đã gục ngã và cuộn tròn trên mặt đất.
"Chúng mày quên rồi à? Ai đó phải chết! Khi đó chúng ta mới sống được!"
"Con mẹ nó, tôi..."
Người thứ hai, rồi người thứ ba.
Những người còn lại đứng cách xa bà lão. Những kẻ hèn nhát chỉ biết nán lại. Vài sinh viên đại học gần đó chỉ biết dùng điện thoại quay lại mọi thứ. Thậm chí cả người mẹ và đứa nhóc, hay Han Myung Oh.
Tất cả dường như chỉ trông đợi cái chết của người phụ nữ già.
"Chết! Chết nhanh đi!"
Họ tựa như những gã lính canh hợp tác cho một án tử hình. Tựa như những gã lính kéo cần gạt súng cùng một lúc để không một ai biết kẻ nào mới là người đã giết chết gã tù nhân, những người này chỉ biết làm theo, đá và đấm vào người bà lão.
Và tôi là người chứng kiến toàn bộ. Tôi đứng ngay bên cạnh, giống như đang xem một câu chuyện đang xảy ra ở thế giới khác.
Nhân vật bà lão mà tôi biết, thậm chí còn chẳng có nổi cơ hội sống. Trong kịch bản ban đầu, bà cụ đã chết. Vì vậy, đó không phải một tội ác nếu chỉ đứng nhìn.
Ngay lúc đó, Yoo Sangah đứng lên.
"Cô cũng sẽ bị giết đấy." Theo phản xạ, tôi nắm lấy cô ấy. "Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng đừng di chuyển rồi sao?"
Cánh tay mà tôi đang nắm dần dần run rẩy. Yoo Sangah siết tay lại thật chặt, nỗ lực che giấu sự run rẩy của bản thân.
"Tôi biết...!"
"Yoo Sangah-ssi sẽ chết nếu cô cứ đi đến đó."
Đôi mắt Yoo Sangah ánh lên vì sợ hãi. Ngay cả vậy...
Tôi hiểu rồi. Mặc dù luân thường đạo lý của thế giới này thay đổi ra sao, một số người vẫn có thể giữ được bản tính lương thiện của mình và rồi toả sáng.
"Yoo Sangah-ssi, ngồi xuống đi."
Tuy nhiên, người có thể thay đổi câu chuyện này lại không phải là Yoo Sangah, cô không phải nhân vật chính của thế giới này.
"Hả? Nhưng..."
"Làm theo những gì tôi nói, chỉ lần này thôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa."
Sau khi bắt Yoo Sangah trở lại chỗ ngồi của mình, tôi hít một hơi thật sâu và quay lại. Tôi đứng thẳng lưng và run rẩy rồi từ từ thở ra. Tôi nới lỏng mắt cá chân và cổ tay, một cách chậm rãi.
Trên thực tế, có hơi sớm để lao về phía trước. Đây vốn đâu phải kế hoạch ban đầu của tôi?
"Dokja-ssi?"
Tôi đã không trả lời cô ấy khi tôi nhìn mọi người xung quanh. Những kẻ đang hoặc có ý định hành hung bà lão kia.
Tôi vẫn chưa hành động vì tôi sợ Kim Namwoon và những kẻ khác, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận với sự vô nhân đạo của họ.
Tôi chỉ chờ đợi. Chờ đợi khoảnh khắc tôi phải di chuyển. Hơn nữa...
'Đùng!'
Ngay bây giờ.
"Á! Cái quái..."
Tiếng ầm của một vụ nổ vang lên bên tai tôi và con tàu rung chuyển. Toàn bộ người bên trong gào thét. Khói bốc lên từ góc phải phía trước của toa tàu. Nó bắt đầu rồi. 'Hắn' đã bắt đầu rồi.
Tôi bật lên hết sức có thể bằng chân phải. Tôi chạy qua tất cả những kẻ đang la hét và tiến về phía bà lão.
"Cái gì? Hự!"
Kim Namwoon va vào tôi, ngã xuống đất và kêu lên một tiếng. Thoạt nhìn, có vẻ như tôi đang cứu bà lão, nhưng đó không phải là điều mà tôi đang hướng tới.
Cậu bé đó đâu rồi? Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh.
Ai đó đã ngã về phía bà lão do vụ nổ. Đó là một đứa trẻ đáng thương giữa chốn địa ngục này. Đứa trẻ ấy đang cầm một cái lưới đựng côn trùng.
"Xin lỗi,cho anh xin mượn nó một chút'
Tôi lấy hộp đựng con trùng từ tay đứa nhỏ. Tôi thò tay vào hộp, rất nhiều châu chấu chạm vào tay tôi. Tôi cầm lấy một con và bỏ vào tay cậu bé. Sau đó quay về phía mọi người, nói.
"Mọi người, dừng lại! Mọi người có giết bà lão kia thì cũng không thể sống được đâu."
Giọng của tôi to lớn tới mức sự bất ngờ bởi vụ nổ kia lắng lại.Từng người một, từng người một quay lại, nhìn tôi.
"Sau khi mọi người giết bà lão đó, tiếp theo sẽ là gì?"
Nghe tôi nói như vậy mọi người tỏ ra ngạc nhiên.Thế là tôi tiếp tục nói thêm .
"Bà lão đó chết cũng chỉ được tính là "mạng đầu tiên" theo như lời con dokkaebi kia nói mà thôi. Làm như vậy cũng chỉ mua thêm được một chút thời gian. Nhưng sau đó thì sao?"
"Ah…"
"Nếu những điều mà con dokkaebi kia nói là thật, vậy thì mỗi người ở đây đều phải giết được ít nhất một mạng mới tính là được sống. Vậy, mọi người định giết ai sau khi giết bà lão kia? Chẳng lẽ giết người bên cạnh mình sao??"
Nghe thấy tôi nói vậy, mọi người liền đứng tách xa nhau ra. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt bọn họ. Thật ra, tất cả mọi người ở đây đều biết…Bà lão kia chết cũng chỉ là sự khởi đầu.
Kim Namwoon thấy tinh thần của mọi người lung lay liền nói,
"Ha ha ha, các người lo lắng cái gì chứ? Tiếp theo chúng ta cứ giết chết cái thằng đang nói này thôi! Một lũ hèn nhát. Còn mày, mày không cần phải lo tới lượt của mình đâu! Cơ hội là như nhau thôi…"
Tôi biết trước tên Kim Namwoon kia sẽ nói như vậy. Cho nên tôi vẫy tay cứt đứt lời hắn đang nói,
"Cần gì phải đánh cược như vậy. Có một cách để tất cả mọi người ở đây được sống mà, thậm chí còn không cần phải trở thành kẻ sát nhân."
"Cái gì?"
"Cách….Cách gì?"
Mọi người nghe thấy vậy liền kích động. Còn thằng Kim Namwoon thì nhăn nhó.
"Mọi người quên rồi sao? Điều kiện để hoàn thành kịch bản không phải là "giết người."
Đa số mọi người vẫn còn mơ hồ khi tôi nói như vậy, nhưng có một số người thì nhận ra được.
[Giết ít nhất một sinh vật sống.]
Đúng vậy. Ngay từ đầu, nội dung kịch bản này chưa từng đề cập tới bất kỳ từ ngữ nào như là "giết người" cả. Giết ít nhất một sinh vật sống…
Nói cách khác, bất cứ loại sinh vật nào còn sống đều được tính cả. Một vài người nhanh trí khi nhìn thấy hộp đựng côn trùng trên tay tôi liền hét lên,
"Côn trùng! Côn trùng!"
Những con côn trùng nhảy nhót trong chiếc hộp đựng. Mọi người hai mắt tròn xoe nhìn tôi.Tôi gật đầu đồng ý với kết quả mà người kia vừa hét lên.
"Đúng vậy! Chính là côn trùng."
Tôi đưa tay bắt lấy một con côn trùng trong hộp. Đó là con béo mập mà tôi nhìn thấy lúc nãy.
"Đưa…đưa nó cho tôi! Nhanh lên!"
"Một con thôi! Cho tôi một con!"
Thấy mọi người xông lên, tôi liền lùi lại. Lúc này, tôi phải đối mặt với sự điên cuồng từ đám người vừa giết bà lão kia. Thế nhưng tôi lại cười.
Tại sao vậy??
Kể cả trong tình huống nguy hiểm, sắp đối mặt với cái chết này, tôi lại cười, tim thì đập loạn lên vì vui sướng??
"Các ngươi muốn nó ư?"
Tôi vẫy tay giống như kiểu đang làm mồi nhử cho một con chó vậy. Một số người thiếu kiên nhẫn liền nhảy bổ về phía tôi.
"Thế thì nhận lấy này!"
Tôi bóp nát con châu chấu trong lòng bàn tay mình.
[Bạn đã đạt được thành tích 'Mạng Đầu tiên'!]
[Phần thưởng thêm nhận được là 100 vàng.]
Cùng lúc đó, tôi dùng toàn lực ném cái hộp đựng châu chấu về phía đám người đang lao về phía tôi kia.
"Đồ điên!"
Bầy côn trùng chui ra ngoài và phóng đi mọi nơi để tìm đường tẩu thoát.