Lâm Châu nhìn vào rễ cây héo khô, chả biết nhóm Bàng Nhiên muốn thu thập hoa lộ gì, nhưng hiện tại e rằng khó mà lấy được.
Bông hoa này đã tàn, còn đâu hoa lộ mà lấy.
Gã Huân tước bủn xỉn vừa nhờ Lâm Châu vừa nhờ cả bọn thợ săn, trăm phương nghìn kế để ngăn các nhóm đến thu thập, thế mà ai ngờ đâu thứ cần lấy đã tiêu tan từ lâu rồi.
"Đệt! Mất bao nhiêu công sức, còn suýt mất cả mạng, kết quả là tìm được thứ vất đi này đây!"
Trong lòng Bàng Nhiên có hơi suy sụp.
Nếu không phải vì thứ này thì bọn họ đã không lặn lội xa xôi tới đây, đã không bị đám thợ săn truy sát, để rồi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Bàng Nhiên càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được nữa đạp mạnh hai phát vào gốc cây.
Bông hoa pha lê đã hóa than bị đạp vỡ vụn, rơi lả tả dưới đất. Rễ cây cũng đã chết khô, bên trong trống rỗng nên dễ dàng bị gãy nát.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com