Kỷ luật của lớp học quá tồi tệ, phương pháp dạy học chỉ mang tính hình thức, sau lưng Tống Á là một cặp tình nhân nhỏ đang ôm hôn nhau, nam giáo viên người da trắng đứng trên bục giảng coi như không thấy, vẫn tiếp tục miệt mài đọc thơ của Dickinson. Nhưng khi chuông tan học vừa reo lên thì ông ta lập tức mang cặp đi, không một chút lưu luyến.
Reng...
Tống Á bất đắc dĩ thở phào một cái, thành tích tiếng Anh của thân thể này hoàn toàn tồi tệ, linh hồn người Hoa của hắn cũng chẳng giúp gì hơn được, đọc thì không có vấn đề lớn, nhưng viết cùng nói lại là nhược điểm không nhỏ, đáng tiếc vị giáo viên này không quá quan tâm đến vấn đề học hay không học của học sinh, đương nhiên, cũng không có cách nào trách ông ta được, không phải ông ta không muốn quản, mà là không dám quản.
Giáo viên dạy không tốt, Tống Á cũng không vì thế mà lấy lý do để lười biếng, hắn đã cẩn thận xem xét, trong mọi học phần, Anh Văn luôn có vai trò rất quan trọng, nên khi ăn cơm trưa xong hắn đến thư viện để mượn sách về nhà tự học, chỉ phiền một cái, khi tan học còn phải chơi cái trò bóng rổ chết tiệt. Xuyên không muốn trở thành học sinh giỏi thiếu nhất là cái gì? Là thời gian!
Ngồi tại chỗ viết thêm một lúc, chờ người trong phòng học đi bớt rồi Tống Á mới đứng dậy đi tới nhà ăn, hắn tạm vạch ra một kế sách tạm thời để đối phó với trò bắt nạt, đó là trở thành "kẻ nhỏ bé vô hình", ừm… hắn còn phải quay đầu nhiệt tình chào hỏi giáo viên môn Toán, tránh chuốc thêm thù ghét của bà.
Tống Á cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân với mọi người xung quanh xuống, không nhanh không chậm theo đám học sinh tràn vào phòng ăn của trường học. Đây là nơi có kỷ luật tốt nhất trong toàn trường, có phó hiệu trưởng đứng canh giữ ở cổng giám sát việc xếp hàng, có giáo viên thể dục luân phiên tuần tra bên trong, bảo vệ trấn giữ ở tất cả cửa ra, các cô đầu bếp đã sẵn sàng muôi xới cơm trên tay, còn có bốn bức tường đều dán một tấm áp phích hình ông lão da đen, phía dưới in một hàng slogan bắt mắt: "Hai mươi bảy năm! Thắng lợi rồi sẽ đến!"
Dưới sự "mỉm cười nhìn chăm chú của ông lão", Tống Á nhanh gọn giải quyết xong một cái hamburger kẹp thịt, khoai tây nghiền, nước sốt trắng, bông cải xanh cùng cà rốt luộc và một cốc soda lớn, sau đó "phi" cái khay đồ ăn vào thùng rồi tránh thoát khỏi ánh mắt của ông lão. Cấp Trung học ở Mỹ có giờ tan học sớm, cho nên thời gian nghỉ trưa không dư giả lắm, hắn như con ngựa không kịp dừng vó chạy vội đến phòng đọc sách, mượn quyển tuyển tập diễn thuyết của Franklin Roosevelt rồi lại chạy vội đến phòng làm việc của giáo viên, cố gắng thể hiện mong muốn "giảng hòa" với cô dạy Toán.
Giáo viên Toán là một phụ nữ da đen thanh lịch, vì thành tích môn Toán của Tống Á gần đây tiến triển rất tốt nên bà nhìn Tống Á cực vừa mắt, bà cười híp mắt nói: "Cô có một đề nghị, nếu như em có thể vượt qua kì thi khảo sát chương trình Toán cơ sở lớp 9 của cô, cô sẽ chuyển em vào lớp Toán cao cấp, được không?"
"Lớp cao cấp?" Tống Á sửng sốt.
"Lớp cao cấp!"
Dưới sự kiên nhẫn giải thích của bà ta, Tống Á biết được thêm thì ra Trung học ở nước Mỹ ngoài các chương trình học cơ bản còn có các chương trình học cao cấp cho học sinh giỏi, hay còn gọi là khóa học vinh dự, ngoại trừ kiến thức khó hơn còn phải học thêm nhiều học phần hơn.
"Vâng, em sẽ cố hết sức!" Tống Á sốc lại tinh thần, chỉ là thi khảo sát thôi mà, đúng sở trường của mình!
Trong lúc đang hưng phấn tạm biệt giáo viên Toán học thì vừa ra đến cửa hắn lại gặp giáo viên Âm nhạc.
Vị giáo viên Âm nhạc này là một phụ nữ trung niên da trắng để tóc ngắn và không giỏi giao tiếp cho lắm. Tuy việc học văn hóa không phải điểm mạnh nhưng nghệ thuật và thể thao lại là điểm mạnh của trường này. Giáo viên Âm nhạc chỉ đạo dàn giao hưởng, còn chỉ đạo cả dàn đồng ca, yêu cầu của cô ta cực kì hà khắc, "Alexander, đúng không nhỉ? Trong buổi tập luyện đầu tuần, lúc thổi kèn em có mấy lỗi sai rõ ràng đấy!"
Tống Á lập tức ỉu xìu, có được có mất, lúc đầu thân thể này có thiên phú âm nhạc và thể thao không tệ, đặc biệt là âm nhạc, là người thổi kèn chính của dàn giao hưởng trường, đáng tiếc từ khi Tống Á xuyên không tới đây, thành tích Toán học thì đi lên, nhưng khả năng âm nhạc lẫn thể thao đều giảm xuống.
"Lần sau em sẽ..."
Tống Á đang định lấp liếm thì, "Không có lần sau!" Cô giáo Âm nhạc ngay lập tức nghiêm khắc quát lên. "Ngày biểu diễn sắp đến, cô không thể mạo hiểm, lần sau em không cần thổi kèn nữa, cầm lỗ thiết đi!"
"Lỗ thiết là gì ạ?"
"Là kẻng tam giác."
Tốt rồi... Tống Á lau vệt mồ hôi. Việc đứng gõ kẻng thì hắn cũng đã từng làm ở kiếp trước, có lẽ sẽ không tồi như việc thổi kèn.
"Em đừng phạm thêm sai lầm không đáng có!"
"Vâng... Vâng..."
Chỉ cần qua được học phần thì những khó khăn này không tính là gì, Tống Á nghiêm túc học xong mấy tiết học buổi chiều, đúng ba giờ hội họp cùng Tony đang đợi bên ngoài, hai người ra khỏi trường, ngồi xe thằng bạn thân Ống Giảm Thanh của Tony, cậu ta tên là Muffler, dáng người cũng to béo y hệt Tony. "Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", Tống Á thầm nghĩ.
"Có chuyện gì thế?"
Ngồi ở phía sau, Tống Á phát hiện cảm xúc hai người này không được tốt.
Ống Giảm Thanh khởi động ô tô, từ vị trí lái quay đầu lại, chỉ chỉ đống đồ bên cạnh Tống Á, sau đó làm động tác cắt cổ.
Bên cạnh chỗ ngồi phía sau vứt loạn xạ một đống quần áo chơi bóng bẩn thỉu, đồ bảo vệ, còn có hai quả bóng bầu dục.
"Có ý gì? Hai ngươi bị đội bóng cho..." Tống Á đã hiểu ý tứ ám chỉ kia của Ống Giảm Thanh.
Ống Giảm Thanh lại gật gật đầu, Tống Á chú ý thấy trong mắt của hắn hơi có ngấn nước...
Tony cùng Ống Giảm Thanh đều là chủ lực trong đội bóng bầu dục của trường học. Tony chơi ở tuyến phòng thủ, mà Ống Giảm Thanh là FB* trong nhóm tấn công, đầu tuần Tống Á còn đứng ngoài quan sát hai người bọn họ tập luyện cho trận thi đấu tới.
(*) Fullback (FB) thuật ngữ chơi bóng bầu dục, là người giữ vai trò khai mào tấn công, mở đường cho người tấn công chính.
Nước Mỹ bất kể cấp ba hay đại học, trở thành thành viên trong đội bóng bầu dục ở trường là một điều rất đáng tự hào, người đóng vai trò quarterback* hay cầu thủ nổi tiếng càng là những kẻ có tên tuổi, bạn gái thích thì tùy tiện đổi. Bị đội bóng sa thải, đối với hai người đích thật là một sự đả kích vô cùng nặng nề, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tony cùng Ống Giảm Thanh năm nay đã học lớp 12, sắp đến lúc tốt nghiệp, chắc trường học cũng cân nhắc đến việc "tre già măng mọc", tạo điều kiện cho những học sinh nhỏ tuổi hơn.
(*) Quarterback (QB) là người giữ vị trí trung tâm và lãnh đạo trong nhóm tấn công, phía sau trung phong, các cuộc tấn công thường do quarterback phát động.
"Không đề cập tới chuyện này nữa, làm thế nào mà mày lại được gọi là A+ thế?"
Tống Á còn chưa biết phải an ủi hai người họ như thế nào thì Tony đã giơ tay quệt mạnh mồ hôi trên mặt một cái, chủ động thay đổi chủ đề.
"Ơ..."
Đội bóng bầu dục có bạn học cùng lớp với Tống Á, chắc Tony biết chuyện từ gã đó. "Không có gì đâu, bài kiểm tra toán cuối kỳ em được A+, cho nên…"
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt đau khổ của hai người phía trước nhất thời biến thành nhăn nhó. vốn đang vô cùng trầm mặc, Ống Giảm Thanh bỗng quay đầu lại kêu lên một cách kì khôi: "A+?! You?!"
"Sao... Sao vậy?" Tống Á hơi chột dạ.
"Ha ha ha!" Hai người cười phá lên.
"Chuyện này không phải rất buồn cười sao?"
"Chết cười mất, A+, ha ha ha..." Tony cười đến nghiêng ngả, "Chuyện này cực kì buồn cười."
Bất kể nói thế nào, khúc nhạc dạo ngắn ngủi này xem như đã hòa tan không khí ảm đạm vừa rồi. ba người cười đùa, Ống Giảm Thanh thuận tay mở radio trong xe lên, cùng Tony lắc lư thân thể theo tiếng hát của người ca sĩ da đen.
"Thời này đã có tụng kinh rồi sao…" Tống Á bỗng nhiên nghĩ thầm.