webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Huyền huyễn
Không đủ số lượng người đọc
698 Chs

Chương 126: To mồm

Biên tập viên: Nguyetmai

"Tôi nghe nói bộ phim mới của Eddie Murphy có tổng vốn đầu tư hơn bốn chục triệu, hơn nữa còn dùng toàn bộ nhân viên là người da đen." Tống Á đáp lại.

"Hắn ta làm vậy chỉ vì lợi nhuận thôi, nếu không kiếm người da đen cùng tham gia, thì anh ta sẽ hết thời sớm."

Spike Lee tỏ ra vô cùng khinh thường: "Tôi căm ghét cái việc làm trò hề mua vui cho người khác, một bộ phim tốt thì phải tập trung vào vấn đề xã hội."

"Từ năm 1988 tôi đã mua vé đắt nhất để vào xem sân Madison Square Garden rồi, lúc ấy thu nhập của tôi còn chưa bằng một phần mười của Jack Nicholson. Nhưng tôi vẫn mua, chỉ cần đi được thì tôi sẽ cố gắng hết sức để đi. Tôi muốn khiến họ phải nhìn cho rõ, rằng người da đen không chỉ chơi được bóng trên sân, mà còn có tiền ngồi dưới khán đài để xem bóng. Tại Hollywood, tôi cũng muốn chứng minh người da đen không chỉ diễn được mấy vai hề hay làm việc lặt vặt, mà còn có thể làm đạo diễn, đoạt giải thưởng, được cả thế giới công nhận..."