webnovel

Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Editor + Beta: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền Lâm Bảo Bảo luôn luôn bất hoà với Đàm đại thiếu gia. Dưới góc nhìn của cô, kể cả có tận thế đến đi nữa bọn họ cũng không bao giờ đi chung một đường với nhau. Ai biết được có một ngày Đàm đại thiếu gia lại đột nhiên bị điên, chạy tới tỏ tình với cô. Lâm Bảo Bảo choáng váng. * Lâm Bảo Bảo " Xin lỗi, tôi không thích người nhỏ hơn tuổi." Đàm Mặc "Yên tâm, tuổi của anh hơn em." Lâm Bảo Bảo ngạc nhiên "Chẳng lẽ không phải anh nhỏ hơn tôi một tuổi à?" "Tâm lý của anh trưởng thành hơn em." Lâm Bảo Bảo "..." Ta X, cái loại đàn ông này cô mà thích thì cô có vấn đề. * Em là tồn tại đặc biệt ở thế giới này, yêu em bằng tất cả thời gian của anh. Nhân vật chính: Đàm Mặc, Lâm Bảo Bảo /Nam chính trùng sinh. Vai phụ: Lâu Linh, Lâu Điện Tình trang: Convert: Hoàn Thành Edit: Đang ra Hoan nghênh mọi người nhảy hố, bộ này là câu chuyện về bạn thân của Lâu Linh, và không có mạt thế đâu ạ (chỉ có xíu xìu xiu ở ngoại truyện thui )

GuMiHuu96 · Thành thị
Không đủ số lượng người đọc
37 Chs

Chương 23: Khi em thấy yếu ớt nhất

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo phải cắt đất bồi thường bảo đảm một lúc lâu mới khiến Đàm đại thiếu gia hài lòng, chịu thả cô xuống xe.

Cửa sổ xe trượt xuống, Đàm Mặc ngồi ở trong xe nhìn cô, ánh mắt thâm thúy không một gợn sóng.

Lâm Bảo Bảo xách hành lý, rất muốn làm như không thấy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn đi về bên cạnh xe, cúi người, đối mặt với người ngồi ở trong xe nghiêm túc nói: "Đàm Mặc, chữa bệnh cho thật tốt, chờ anh tốt hơn..... Anh có thể tới tìm tôi."

Hai mắt của Đàm Mặc có một tia sáng lướt qua, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy có chút cứng ngắc, "được."

Mặc dù nụ cười này thực sự không được coi dễ nhìn, nhưng nụ cười cũng này cũng là lần đầu tiên Đàm Mặc cười kể từ khi gặp lại vào ba năm sau.

Lâm Bảo Bảo chân thành chấp nhận nó, cũng không nhịn được hé miệng nở nụ cười theo.

Thực ra cô cảm thấy Đàm Mặc bị bệnh rất tốt, ít nhất bọn họ không còn đối đầu nhau gay gắt giống thời thiếu niên. Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể ngồi nói chuyện với Đàm Mặc yên bình như thế, nếu như anh ấy không ép buộc cô còn tốt hơn nữa.

So với trở thành tình nhân hay vợ chồng, thực ra Lâm Bảo Bảo càng hy vọng trở thành bạn bè với anh.

Khi tình cảm giữa một đôi tình nhân hay vợ chồng mà nhạt đi, sẽ tổn thương lẫn nhau, còn giữa bạn bè thì sẽ có nhiều thông cảm với nhau hơn.

Rõ ràng bọn họ lớn lên cùng nhau, có tình cảm thanh mai trúc mã, trở thành bạn bè chính là tốt nhất rồi, không hiểu sao lại trở thành quan hệ như này?

Lâm Bảo Bảo cuối cùng vẫn vẫy tay tạm biệt với Đàm Mặc, sau đó rời đi.

Đàm Mặc ngồi dựa ở trong xe, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, mãi cho tới khi cô biến mất ở trong sân trường.

Không biết qua bao lâu, truyền đến thanh âm của tài xế ở phía trước: "Đại thiếu gia, chúng ta trở về sao?"

Đàm Mặc mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Thời gian Lâm Bảo Bảo trở về trường không còn sớm, nhưng khi cô trở lại ký túc xá, Lâu Linh còn chưa trở lại trường, chỉ có Bùi Tầm Huyên ở đây.

Lâu Linh là người ở Nam Thành, về nhà rất tiện, chỉ cần thứ bảy cuối tuần trong trường không có chuyện gì cô ấy đều sẽ về nhà, ngày nghỉ cũng không ở lại trường.

Ký túc xá nữ đại học Nam Thành có 4 người, nhưng mà phòng của cô cũng không ở đầy, chỉ có 3 người, có một giường ngủ trống, về sau cũng quen với cuộc sống 3 người nên phía trường học không nhét thêm người vào.

Bùi Tầm Huyên đang ngồi ở trước máy vi tính làm một bản thiết kế, thấy Lâm Bảo Bảo trở về, không khỏi cười nói: "Nhị Bảo, mấy ngày nghỉ cậu tới nơi nào chơi thế?"

"Đi du lịch ở đảo còn gặp cả đàn anh Tịch Mộ Phong."

Bùi Tầm Huyên ngoài ý muốn nói: "ôi, các cậu hẹn nhau đi chơi riêng ở đảo à?"

"Không phải, là gặp nhau ngoài ý muốn thôi."

Lâm Bảo Bảo kể lại đơn giản tình huống khi đó, không phải do cô hẹn riêng Tịch Mộ Phong đi chơi ở ngoài đảo.

Tại vì lỡ hẹn trong kỳ nghỉ này nên dẫn đến rất nhiều bạn học ban đầu đã báo danh sau lại không đi nữa, họ đã có sắp xếp riêng, Lâm Bảo Bảo cũng không muốn gây ra sự tức giận của mọi người.

Sau đó lại hỏi Bùi Tầm Huyên kỳ nghỉ đi chơi ở đâu, Bùi Tầm Huyên cười nói: "mình chỉ đi loanh quanh ở trong nội thành, không có ai đi cùng thì mình có thể đi đâu được?"

Hai người đang nói thì thấy Lâu Linh xách túi lớn túi nhỏ đi vào.

Các cô vội vàng đi giúp cô ấy xách đồ, mở một túi thực phẩm phát hiện bên trong còn có thêm mấy hộp cơm, mắt của hai người tỏa sáng.

Lâu Linh thả đồ trong tay xuống, cười nói: "Các cậu ăn tối chưa? Đây là bánh bao hấp vừa mới làm vẫn còn nóng hổi nè."

Bùi Tầm Huyên lập tức vui mừng nói, "mình đi pha trà sữa."

Đợi Lâu Linh cất kỹ hành lý, Bùi Tầm Huyên đã pha xong trà sữa thơm nồng nàn, 3 cô gái bày đồ ăn lên bàn, ngồi chung với nhau ăn bánh bao hấp, uống trà sữa.

Bánh bao hấp rất nhỏ, bỏ vào miệng một lần là vừa hết, hương vị ăn rất ngon, bên ngoài không mua được.

Lâm Bảo Bảo lập tức ăn liền mấy cái, vừa ăn vừa hỏi: "đây là bánh bao điện hạ làm hả?"

Lâu Linh cười đáp một tiếng, "Kỳ nghỉ vừa kết thúc, mình nghĩ nhà ăn ở trường học chắc là không món gì ngon, nên để anh ấy làm mang tới đây." Nhìn hai cái bạn cùng phòng ăn đến mức không dừng được miệng, trên mặt cô lộ ra nụ cười thanh tú ấm áp.

Lâm Bảo Bảo cùng Bùi Tầm Huyên không keo kiệt khen ngợi cô và Lâu Điện.

"Vị vương tử nhà cậu đúng là lợi hại, chỉ bằng cái tay nghề này thì cũng có vô số nữ sinh nguyện ý gả cho anh ấy, lại càng không cần phải nói tới ngoại hình của anh ấy, tính cách tốt, gia thế không tệ, đơn giản giống như một quý công tử bước ra từ trong shoujo manga* vậy, chẳng trách Nhị Bảo thường xuyên nhắc đi nhắc lại muốn theo đuổi anh ấy." Bùi Tầm Huyên cực lực khen ngợi.

(*shoujo manga: truyện tranh thiếu nữ)

Lâu Linh cười cười, nói: "tính cách của anh ấy tốt chỗ nào chứ? Anh ấy vẫn luôn bắt nạt mình nè."

"Ôi, thanh mai trúc mã, nam sinh đều phải trải qua thời kỳ trung nhị ở tuổi dậy thì* mới biết trân trọng con gái." Bùi Tầm Huyên bày một bộ dáng người từng trải.

(*thời kỳ trung nhị (Chuunibyou): Hội chứng tuổi dậy thì - gg sama để rõ thêm chi tiết.)

Lâu Linh nhịn không được cười, rất tán đồng nói: "cũng đúng, trước đây Lâu Điện chính là một tên bị trung nhị bệnh, cảm giác bây giờ vẫn rất là trung nhị, chỉ là do các cậu không thấy được thôi."

Nhà của Lâu Điện và Lâu Linh là hàng xóm, hai nhà mặc dù cùng họ với nhau nhưng thực ra lại không có quan hệ máu mủ gì cả, nghe nói tổ tiên hai nhà là đồng hương, ở cùng một thôn. Năm Lâu Linh mười hai tuổi, nhà Lâu Linh từ thị trấn chuyển đến thành phố và mua nhà ngay cạnh nhà của Lâu Điện, bậc cha chú hai nhà đều có giao tình nên thường xuyên qua lại, dần dần, Lâu Linh và Lâu Điện giống như con cái của hai nhà, mối quan hệ giữa hai gia đình càng thêm tốt hơn.

Thế là Lâu Linh cũng tự dưng nhiều thêm một ông anh quản thúc cô.

Hồi năm nhất Lâu Linh nhập học đi báo danh, Lâu Điện tự mình đưa cô tới Nam Đại, khiến cho sinh viên Nam Đại kinh động như gặp thần thánh, đem anh ấy tôn thành nam thần. Cho nên bạn học của Lâu Linh đều biết Lâu Điện, lại thêm mỗi lần Lâu Linh về nhà, đều đem cho bọn họ một chút ăn đồ vặt, dần dần, Lâu Điện đã trở thành tồn tại trong truyền thuyết.

Rất nhiều nữ sinh gọi đùa anh ta là"Vương tử điện hạ".

Sau khi ăn cơm tối xong thì trời cũng tối muộn, Bùi Tầm Huyên tiếp tục trở lại ngồi trước máy vi tính, Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo ăn uống no say, liền đi đến bồn hoa nhỏ trước cửa ký túc xá để đi bộ, nói chuyện về kỳ nghỉ của hai người.

"Mình và Lâu điện đi lên núi chơi, rất đông người, có một lần bị người ta chen lấn quá đã bị lạc, cũng may Lâu Điện kịp thời tìm được, nếu không chắc sẽ bị xem như là vật tùy thân của anh ấy bị đưa lên loa tìm..."

Lâu Linh cười kể lại quá trình du lịch lên núi chơi của mình, mặc dù nhìn cô ấy xinh đẹp đáng yêu, thực ra khi còn bé cô nàng cũng nghịch như một thằng nhóc, động một chút là đánh nhau với người khác.

Mãi cho tới khi chuyển về thành phố, sau khi làm hàng xóm với Lâu Điện mới từ từ thay đổi.

Hồi cao trung, cô ấy đã nuôi mái tóc dài xinh đẹp xõa tới vai, mặc đồng phục vào chính là một mỹ nữ xinh đẹp đáng yêu, rất có tính lừa gạt, một số nam sinh trẻ người non dạ còn muốn viết thư tình cho cô ấy, muốn theo đuổi cô ây.

Đáng tiếc cuối cùng đều bị Lâu Điện âm thầm phá, lúc cô ấy phát hiện ra, anh ta còn mỹ danh là không cho phép yêu sớm, tránh ảnh hưởng tới việc học.

Anh ta nói quá mức chính nghĩa, đến mức Lâu Linh bị hù dọa, thời học sinh trung học phổ thông cứ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy.

Nói xong chuyện của mình, Lâu Linh hỏi, "Nhị Bảo, cậu thì sao? Kỳ nghỉ của cậu như thế nào? Sao mình cảm giác sau một kỳ nghỉ cậu lại trầm lặng nhiều hơn vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Không thể không nói, Lâu Linh cũng hiểu rất rõ Lâm Bảo Bảo, mặc kệ Lâm Bảo Bảo ở chỗ nào cũng đều là bộ dáng năng động hoạt bát, tinh lực dồi dào, ít có cô gái nào sánh bằng, tựa như ai cũng đều có thể trở thành bạn của cô, đây là điều Lâu Linh hâm mộ nhất.

Nhưng mới vừa rồi lúc ăn cơm, rõ ràng cô yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lâm Bảo Bảo thở dài nói: "không hiểu sao tự dưng bị nhét cho một người bạn trai, cậu bảo như vậy là có chuyện hay không?"

Lâu Linh nháy mắt, phản ứng lại rất nhanh, "là vị Đàm đại thiếu gia kia sao?"

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.

Lâu Linh nhìn chằm chằm cô, nửa ngày đột nhiên cười lên, "xem ra cậu và Đàm đại thiếu có rất nhiều chuyện xưa nha, chứ không cậu đã không buồn rầu nhiều như vậy."

Dựa theo tính cách của Lâm Bảo Bảo, không thích thì từ chối thẳng, từ chối không được thì tránh né người ta, rất ít khi cô sẽ cho nam sinh có cơ hội.

Chỉ là cô vẫn cho rằng Lâm Bảo Bảo có tình cảm với Lâu Điện, nói không chừng sau khi tốt nghiệp, thật sự chạy tới công ty của Lâu Điện để theo đuổi anh ta, nào có nghĩ rằng một ngày cô lại có bạn trai. Hơn nữa cô còn chịu nói với mình, chứng tỏ Lâm Bảo Bảo không phải không có cảm giác gì đối với vị Đàm đại thiếu kia, chỉ là hiện tại cô ấy vẫn còn đang mơ hồ không rõ cảm xúc của mình, nên mới có thể buồn rầu như vậy.

Thế là Lâu Linh biết rõ còn cố hỏi, "Sao vậy? Rất sầu não sao?"

Lâm Bảo Bảo lại ừ một tiếng, "Bây giờ anh ta bị bệnh, thời gian này phải đi chữa, mình cũng không biết có phải do anh bị bệnh nên mới làm ra mấy cái hành vi khác thường này hay không. Nói không chừng chờ sau khi anh ta khỏi bệnh, anh ta sẽ lại như trước kia... Nói cho cậu biết, trước kia chúng mình cứ gặp mặt nhau là cãi nhau, quan hệ rất ác liệt."

Sau khi nghe xong, Lâu Linh bừng tỉnh.

Đây không phải là oan gia sao?

Chà, vậy thì đương nhiên trong mắt của Lâm Bảo Bảo, chính là một người vốn dĩ rất đáng ghét, đột nhiên lại trở thành quan hệ tình yêu với anh ta nên còn có chút khó mà chấp nhận.

Lâu Linh ôm bờ vai của cô, thân mật cười nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chờ tới khi vị Đàm đại thiếu kia chữa khỏi bệnh lại xem xét, nếu như không hợp, đá anh ta là được."

Rõ ràng không phải là súp gà cho tâm hồn, nhưng nghe âm thanh nhẹ nhàng chân thành của Lâu Linh, tâm tình của Lâm Bảo Bảo bỗng nhiên tốt hơn.

Cô vòng tay ôm lại, vỗ vỗ cô ấy nói: "Ừ, cứ làm như vậy đi!"

Cô muốn trở thành bạn bè với Đàm đại thiếu gia, nhưng anh ta lại không muốn làm bạn chỉ muốn làm người yêu, muốn thành vợ chồng, nhưng nếu như người yêu không được, cùng lắm thì giống như trước kia, đến cả bạn cũng phải, về sau cách xa anh ta chút là được.

Sau khi tâm tình sảng khoái hơn, Lâm Bảo Bảo tiếp tục vùi đầu vào việc học tập bận rộn.

Bởi vì quốc khánh đã qua, sinh viên đại học năm tư phải rời trường để đi thực tập, Lâm Bảo Bảo là cán bộ của học sinh cũng bị công việc làm cho lu bù, bận rộn gửi lời yêu thương cho sinh viên đại học năm tư sắp rời khỏi trường, mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi.

Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên so với cô thì tốt hơn một chút, nhưng mà Bùi Tầm Huyên cũng vùi đầu trong bản thiết kế, thường chạy tới thư viện để tra thêm tư liệu, chỉ có Lâu Linh rảnh rỗi nhất, Lâm Bảo Bảo không khách khí đem bạn tốt tới bên cạnh, mang theo cô ấy chạy khắp nơi.

Vội vàng như thế, cô cũng sắp quên luôn Đàm Mặc.

Lúc ngẫu nhiên nhớ tới, Lâm Bảo Bảo sờ cái điện thoại, phát hiện đã rất lâu rồi Đàm Mặc không nhắn tin cho cô.

Trước đây Đàm Mặc có nói, nhất định cô phải trả lời tin nhắn và điện thoại của anh, nào biết được chỉ có mấy tin nhắn ngày sau kỳ nghỉ thông báo cho cô anh phải ra nước ngoài, liền không có thêm một chút tin nhắn nào, điện thoại cũng không có một cuộc.

Lâm Bảo Bảo nhịn không được nhe răng, như này rất tốt, cô mới lười để ý đến anh nhé.

Lâm Bảo Bảo trước kia là cố ý tránh mọi chuyện ở Đàm gia, người duy nhất liên lạc cũng chỉ có Đàm Minh Bác. Đương nhiên, không có việc gì cô cũng sẽ không tự dưng liên hệ cho ông. Nếu không phải do Đàm Mặc đột nhiên bệnh thì quanh năm suốt tháng Lâm Bảo Bảo cũng chưa chắc sẽ liên hệ cho Đàm Minh Bác một lần.

Lần này cũng vậy.

Cô biết Đàm Mặc đi nhất định là để chữa bệnh, anh không có tin tức gì có lẽ là yêu cầu cần thiết, cho nên trong lòng cô mặc dù có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhịn không tìm Đàm Minh Bác để hỏi thăm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thu đã qua, mùa đông rất nhanh sẽ đến.Mùa đông ở Nam Thành không quá lạnh, chỉ là tới sát Tết Nguyên Đán sẽ có mưa tuyết, thời tiết hoàn toàn thay đổi, mọi người sẽ bắt đầu mặc áo lông rất dày.

Tiết học buổi sáng cuối cùng, Lâm Bảo Bảo mặc áo lông màu lam nhạt, đi chuyển thiết bị với bạn cùng lớp.

Sau khi chuyển xong thiết bị cô toát mồ hôi nên đi rửa tay, tay bị nước làm lạnh cóng đến đỏ rực, nhịn không được chà xát hai tay với nhau.

"Nhị Bảo, Tết Nguyên Đán cậu định đi đâu chơi?"

Bên cạnh có bạn học lớn tiếng hỏi.

Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, trên mặt tất cả mọi người đều mang nụ cười thân thiện.

Lâm Bảo Bảo chống hai tay cười nói: " Nghỉ có ba ngày, đi đâu chơi được?"

"Thế còn Đêm Giao Thừa? Chả lẽ cậu không tính trải qua Đêm Giao Thừa với ai hả? Nếu như cậu không có ai thì cùng đi tới quảng trường Đồng Hồ ở trung tâm với đám cẩu độc thân bọn mình để đón Giao Thừa nè."

Lâm Bảo Bảo cười nói: "Được, đến lúc đó chúng ta chọn địa điểm hẹn nhau nhé!"

"Hẹn rồi đó, đừng quên bọn mình nha!"

Một đám người mặc kệ đã có người yêu hay chưa, hay là cẩu độc thân cũng nhịn không được lớn tiếng hùa theo

Buổi chiều không có lớp, lại thêm sắp đến ba ngày nghỉ, Lâm Bảo Bảo coi như có ba ngày rưỡi của kỳ nghỉ.

Trở lại ký túc xá, chỉ thấy Lâu Linh đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

"Lại trở về nhà? Cậu không ở cùng với bọn mình để đón Tết Nguyên Đán hả?" Lâm Bảo Bảo hỏi.

Bùi Tầm Huyên đang ăn kem, trời rất lạnh lại bị cô nàng nếm ra hương vị mùa hè, tựa ở trước bàn máy vi tính, nói: "Cậu cũng không phải không biết, trong nhà cậu ấy còn có một vị vương tử điện hạ chờ cậu ấy trở về đó, năm mới đương nhiên phải ở cùng mỹ nam tử, làm sao có thể ở cùng đám cẩu độc thân bọn mình."

Lâu Linh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Mình cũng là cẩu độc thân đấy nhé."

"Nếu không phải do điện hạ nhà cậu ngăn cản, thì sao cậu còn là cẩu độc thân được?" Nói đoạn Bùi Tầm Huyên nhìn Lâm Bảo Bảo một chút, "nói thật chứ, Lâu Linh nè, điện hạ nhà cậu có phải hay không đối với cậu..."

"Đừng nói bậy nha, mình chỉ coi anh ấy là anh trai." Lâu Linh nói gấp.

Bùi Tầm Huyên hừ, cười một tiếng, "cũng không phải anh trai ruột, cũng chỉ là anh trai nhà bên, nào có anh trai hàng xóm nào quản rộng thế?"

Lâu Linh bất đắc dĩ nói: "Cha mẹ bọn mình qua đời vì tai nạn xe cộ, hai nhà đều không còn người nào nên anh ấy mới quan tâm mình một chút thôi."

Bùi Tầm Huyên a một tiếng, lại nhịn không được nhìn Lâm Bảo Bảo một chút, trong lòng buồn bực, sao hôm nay Lâm Bảo Bảo an tĩnh thế.

Đối với hành vi Lâm Bảo Bảo đem Lâu Điện thành nam thần rất nhiều người cũng biết, biết cô vẫn luôn nói bạn trai tương lai phải giống như Lâu Điện, vì thế đã từ chối rất nhiều người theo đuổi. Bọn họ đều cho rằng cô thích Lâu Điện nên lúc bình thường nói đùa, cũng sẽ cẩn thận tránh đi.

Nhưng bây giờ, Lâm Bảo Bảo mãi không lên tiếng, chẳng lẽ đổi tính rồi?

Lâm Bảo Bảo không để ý Bùi Tầm Huyên, thấy Lâu Linh đã thu dọn hành xong liền nói với cô ấy: "mình đưa cậu ra ngoài, vừa lúc mình cũng muốn mua ít đồ trên đường. Tầm Huyên, cậu có đi cùng không?"

Bùi Tầm Huyên bỏ cây kem trong tay qua, sờ bụng nói: "Mình không đi đâu, nhưng mà mình muốn tới nhà ăn, cùng đi nha."

Thế là Bùi Tầm Huyên cùng Lâm Bảo Bảo giúp Lâu Linh xách hành lý, ba nữ sinh cùng nhau rời khỏi ký túc xá.

Lúc đi đến ngã ba, Bùi Tầm Huyên đi tới nhà ăn, Lâu Linh cùng Lâm Bảo Bảo tới cửa trường học.

Đi tới cửa trường học phía sau, vừa vặn một chiếc xe ô tô đến cạnh cửa trường học gây nên rất nhiều sự chú ý.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu be, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng đi xuống, gió lạnh thổi qua, thổi lọn tóc trên trán anh ta để lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo như vẽ, giống như một bức tranh trong mùa đông ảm đạm, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lâm Bảo Bảo nhìn thấy người này, thần sắc có chút hoảng hốt.

Chỉ thấy người đàn ông kia đi về hướng của các cô, nhíu lông mày nhìn Lâu Linh, nói: "Sao lại mặc ít như vậy?"

Lâu Linh kinh ngạc nhìn anh ta: "Sao anh lại tới đây?"

"Chiều không có việc gì nên tới đón em." người đàn ông nói.

Lâu Linh nói thầm trong lòng, là sợ cô về nhà trước nên sẽ bỏ lỡ không gặp nhau đúng không?

Giống như là có thuật đọc tâm, người đàn ông tới xách hành lý của cô, nói: "Anh trước có xem xem lịch học của em một lần, nên đoán với tốc độ của em có lẽ lúc này đã tới cửa trường học để bắt xe."

Lâu Linh liếc anh ta một cái, bất đắc dĩ mà đồng ý đáp án của anh ta, trong lòng thầm mắng biến thái, cái gì mà nhìn lịch học của cô một lần, rõ ràng đem thời khóa biểu của cô sao chép thêm một bản, sau đó tùy thời cơ mà chạy tới để bắt cô thì có.

Lâu Linh không muốn để ý đến anh ta, hướng về phía Lâm Bảo Bảo có chút thất thần nói: "Nhị Bảo, mình về nhà đây."

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nói: "Trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Chờ sau khi kỳ nghỉ kết thúc, mình sẽ mang cho cậu đồ ăn ngon, do Lâu Điện làm." Lâu Linh chỉ vào người đàn ông bên cạnh.

Lâu Điện nhìn Lâm Bảo Bảo, thần sắc tuấn tú ôn hòa nhưng lại lộ ra xa cách vô hình, cặp mắt đen sẫm kia ngoại trừ người đứng bên cạnh, không dung được thêm bất luận kẻ nào.

Lâm Bảo Bảo là một người nhạy cảm nên đương nhiên cô nhìn ra được điểm ấy.

Trên thực tế, lần đầu tiên gặp Lâu Điện lúc báo danh của sinh viên đại học năm nhất cô đã biết rõ, sự che chở chăm sóc của anh ta với Lâu Linh đến cả người thân trong gia đình cũng không có tỉ mỉ giống như anh ta.

Điều này khiến một cô gái được nuôi thả như Lâm Bảo Bảo rất ghen tị.

Khi đó cô đã nghĩ tương lai nhất định phải tìm được phần tình cảm giống như vậy, cô hy vọng sẽ tìm được một người giống như Lâu Điện, chăm sóc nuôi dưỡng cô như một nàng công chúa, che chở như một đóa hoa, che chở cô đến khi trưởng thành.

Đáng tiếc mãi đến năm hai mươi tuổi cô vẫn chưa gặp được, ngược lại còn bị thương tâm không ít.

Lâu Linh và Lâu Điện ngồi vào xe, rất nhanh biến mất ở cửa trường học.

Lâm Bảo Bảo nhét hai tay vào trong túi áo, đứng trong gió lạnh nhìn về phía trước, thật lâu cũng không có cử động gì.

Thân ảnh của cô có chút cô đơn, gương mặt baby ở trong gió lạnh bị đông cứng có chút trắng, học sinh đi ngang qua biết cô sẽ chào cô 1 tiếng, còn người không quen thì đi qua như bình thường.

Lâm Bảo Bảo đứng một lát mới quay người đi về hướng cửa trường học.

Cô đi cực chậm, trên thực tế cô cũng không biết sẽ đi đâu, chỉ là tùy ý đi dạo.

"Lâm Nhị Bảo!"

Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Lâm Bảo Bảo chậm một nhịp, mới phản ứng được có người gọi nàng, hơn nữa âm thanh này lại còn hết sức quen thuộc.

Cô vô cùng bất ngờ quay đầu lại thấy một người đàn ông cao lớn đứng dưới hàng cây bên đường cách đó không xa, trên người anh mặc một chiếc áo khoác dài làm nổi bật lên đôi chân thẳng tắp thon dài dưới chiếc áo. Bởi vì thời tiết rất lạnh nên anh quàng một chiếc khăn quàng cổ, dưới tàng cây ảm đạm khuôn mặt anh tuấn càng thêm rõ ràng.

Vẻ đẹp trai của người đàn ông này hoàn toàn khác với Lâu Điện, nam tính hơn và mang sắc thái xâm lược rất nhiều.

Lâm Bảo Bảo nhìn không rõ thần sắc trong mắt của anh, lại giật mình vì anh đột nhiên xuất hiện.

"Đàm..."

Cô còn chưa mở miệng, người đàn ông kia đã nhanh chân đi tới, sau đó đưa tay dùng sức kéo cô vào trong ngực.

Lâm Bảo Bảo ngây ngốc tựa ở trong ngực của anh, cả người đều ở trạng thái mơ hồ không biết tại sao Đàm Mặc đột nhiên xuất hiện ở đây, một chút tin tức cũng không có.

Nhưng mà không thể phủ nhận, cảm giác cô đơn vừa rồi bởi vì sự xuất hiện của anh, cùng với cái ôm này đã biến mất không còn dấu vết.

Ý thức được điều ấy, Lâm Bảo Bảo cười khổ.

Cô yên tĩnh để mặc anh ôm một lát, không chủ động ôm lại, nhưng cũng không từ chối cái ôm của anh.

Nửa ngày sau cô mới bình tĩnh hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Đàm Mặc cọ khuôn mặt lạnh như băng của cô, đem khăn quàng cổ của mình quấn trên cổ cô, sau đó đem khuôn mặt chôn ở bên cần cổ ấm áp của cô, hơi thở của anh nhẹ phất qua bên tai của cô, âm thanh khàn khàn, "Anh trở về tìm em."

"Bệnh của anh đã khỏi chưa chưa?"

"... Anh gần như khỏi bệnh rồi." lúc anh nói câu này, biểu cảm và ánh mắt hết sức tỉnh táo, tỉnh táo đến mức gần như lạnh lùng, nếu Lâm Bảo Bảo nhìn thấy tuyệt đối sẽ không tán đồng câu "gần khỏi hẳn" này của anh.

"Vậy anh..." âm thanh của Lâm Bảo Bảo rất nhẹ nhàng, bị gió gào thét mà thổi bay.

Đàm Mặc lại nghe được rất rõ ràng, ôm chặt cô hơn, nói: "Bảo Bảo, anh là tới tìm em, chẳng lẽ điều này không thể chứng minh tất cả sao?"

Tiếng gọi "Bảo Bảo" kia tựa như đang gọi cô là "bảo bối", Lâm Bảo Bảo nghe được đỏ ửng thùy tai.

Thực ra trước đây lúc cô được sinh ra, cha mẹ vẫn còn là một đôi vợ chồng son, cô là đứa con đầu tiên của bọn họ, là kết tinh tình yêu của bọn họ, tất nhiên là một tiểu bảo bối, tiểu công chúa, họ cưng chiều cô vô cùng nên đã đặt tên cho cô là "Bảo Bảo".

Về sau khi tình cảm của bọn họ rạn nứt, họ đã dùng hết tất cả thủ đoạn làm tổn thương lẫn nhau để đổi lấy tự do, "Bảo Bảo" liền trở thành một câu chuyện cười, câu chuyện cười này kéo dài cho đến tận bây giờ.

Thực ra cô rất ghét cái tên của mình, nếu đã không thể dành tình yêu trọn vẹn cho cô, vậy vì sao trước đây còn muốn sinh cô ra làm gì? Vì sao lại đặt cho cô cái tên buồn nôn như vậy, châm chọc như vậy.

Nếu như ngay từ đầu đã không có được cưng chiều yêu thương của cha mẹ cô cũng đã không đau lòng như thế.

Nhưng cố tình là trước năm tuổi, cha mẹ lại vô cùng yêu thương cô, chiều chuộng cô, nhưng chỉ trong một đêm, đột nhiên cô lại biến thành cái cớ để bọn họ tổn thương lẫn nhau, đứa trẻ trong nháy mắt mất đi mái nhà ấm áp cùng cha mẹ làm sao cô có thể chấp nhận?

Thà rằng ngay từ đầu chưa từng có.

Hai mắt Lâm Bảo Bảo ửng đỏ, nói: "Đừng gọi tôi là Bảo Bảo, tôi rất ghét cái tên này."

"Vậy thì... Nhị Bảo?"

"Như nhau!"

"Tiểu Bảo?"

"Tôi cũng không phải Vi Tiểu Bảo."

"A Bảo..."

"Không dễ nghe."

......

Đàm Mặc nghe được thanh âm của cô hơi nghẹn ngào, chỉ cảm thấy trái tim mình vừa ngọt vừa mềm, còn có chua xót.

Cho dù trải qua mười năm tận thế, biến thành một con quái vật, quên đi rất nhiều ký ức, nhưng những gì liên quan tới cô, từ nhỏ đến lớn, anh đều nhớ kỹ, thậm chí biết vì sao cô trở nên lạnh lùng như vậy, toàn thân phủ đầy gai nhọn.

Chỉ cần có người dám tiếp cận nội tâm của cô, cô sẽ không chút do dự đâm người khác bị thương, cũng đâm chính mình bị thương.

Một cô gái nhỏ có gương mặt baby vô cùng đáng yêu và ấm áp nhưng lại không thể che hết vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt thiếu nữ, đã trở thành bức tranh không bao giờ phai mờ trong ký ức của anh, tồn tại ở trong tâm trí anh đã rất rất lâu rồi.

Lâu đến mức đã cùng anh đi qua hơn 3000 ngày đêm vất vả ở nước ngoài, cùng anh vượt qua mười năm tận thế hắc ám dài đằng đẵng..

Đây là cô gái của anh.

Mãi cho đến khi Lâm Bảo Bảo ngồi trong căn hộ của Đàm Mặc ở Nam Thành, điều hòa ấm áp bao quanh cả người cô, trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não.

Cô vậy mà thất thố trước mặt Đàm Mặc.

Đây là điều mà trước đây cô tuyệt đối không cho phép.

Nhưng người đàn ông này quá giảo hoạt, thừa dịp bên người cô không còn náo nhiệt, thừa lúc cô cảm thấy trống vắng mà tấn công, suýt chút nữa đã thành công xông vào trái tim cô.

Anh hiểu cô quá rõ, hiểu được lúc nào cô lúc yếu ớt nhất, anh biết nên ra tay lúc nào.

Phòng bếp vang lên tiếng nước chảy, Đàm Mặc ở đó làm cơm trưa cho cô.

Lâm Bảo Bảo nhớ hồi tháng chín tới đây, lần đầu tiên Đàm Mặc đưa cô đến đã làm cho cô một bát mì úp với nước sôi, cô có chút đứng ngồi không yên, căn bản không tin tưởng vào tài nấu nướng của anh.

Thế là cô đứng lên đi đến phòng bếp, chỉ thấy Đàm Mặc đang chuẩn bị làm bò bít tết.

Lâm Bảo Bảo có chút lo lắng nhìn anh, không biết liệu anh có thể biến cái khối thịt bò thành cục than đen sì sì hay không?

Đàm Mặc biết cô ở đằng sau, đột nhiên quay lại nhìn về phía cửa phòng bếp, nói với cô: "Em đợi một chút nữa là được rồi."

Lâm Bảo Bảo âm thầm nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: "Anh làm được không đó?"

Đàm Mặc thờ ơ nói: "Anh ở nước ngoài đã tìm người để học qua nên biết một chút."

Lâm Bảo Bảo: "... A." Không thể nào tin tưởng.

Chờ tới khi món bò bít tết của anh bày lên bàn, Lâm Bảo Bảo nhìn thành phẩm, lại nhìn Đàm Mặc, phát hiện Đàm đại thiếu đúng là khiến người phải lau mắt mà nhìn.

Đâu chỉ nhìn có vẻ ngon và đẹp mắt, đây quả thực là cấp bậc đầu bếp.

Đợi cô ăn thử một miếng, miếng bò bít tết mềm và ngon, ngọt, lại còn có thêm rượu vang đỏ, quả thực là tuyệt đỉnh mỹ vị.

Cô kinh ngạc nhìn anh hỏi: "Không phải anh không biết nấu ăn sao?"

Từ lúc nào mà anh có tay nghề nấu nướng tốt như thế này ?

Trên mặt của Đàm Mặc lộ ra một nụ cười, so với nụ cười cứng ngắc lúc chia tay vào ngày quốc khánh, bây giờ đã tự nhiên hơn rất nhiều, giọng của anh ấm áp, "Anh học ở nước ngoài, muốn làm cho em ăn."

Rõ ràng anh vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên làm cho cô bát mì nấu nước sôi kia đã bị cô ghét bỏ vô cùng.

Là một người đàn ông đương nhiên anh cũng có tự ái.

Lâm Bảo Bảo sau khi nghe xong tưởng rằng anh học lúc hồi ở nước ngoài 3 năm, nên cũng không nói thêm cái gì.

Cơm trưa của hai người là cơm Tây, Lâm Bảo Bảo ăn vô cùng thỏa mãn, Đàm Mặc nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, trong lòng cũng rất thỏa mãn.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Bảo Bảo chủ động đi rửa bát.

Cái này đến lượt Đàm Mặc đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Lâm Bảo Bảo ngẫu nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng khẽ run lên, nhanh chóng dời ánh mắt đi, chỉ là trái tim lại trở nên có chút không yên.

Đợi cô rửa xong bát đĩa đi ra ngoài, Đàm Mặc hỏi cô: "Tết Nguyên Đán em muốn đi đâu chơi?"

Lâm Bảo Bảo vô ý thức ngẩng đầu nhìn anh.

Bởi vì trong phòng ấm áp nên Đàm Mặc chỉ mặc một cái áo len lông cừu cổ bẻ nhạt màu, một cái quần thoải mái bình thường, cả người anh lộ ra khí chất của một quý công tử nhìn vô cùng thích mắt, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của phái nữ.

Trước đây Lâm Bảo Bảo vẫn biết anh rất đẹp trai, đẹp trai đến mức không có chỗ nào để bắt bẻ, giờ cô lại càng cảm nhận được sâu sắc hơn.

Hiếm khi cô lại có chút do dự, "Tôi đã hẹn với bạn học là sẽ cùng bọn họ đi đến quảng trường Đồng Hồ để đón năm mới."

"Vậy thì anh cũng đi với em."

Lâm Bảo Bảo: "......"

Anh nói quá tự nhiên khiến cô cũng không biết trả lời như thế nào.