"Cecile Scottfield, người con gái thứ 3 của gia đình, mang trong mình trọng trách tiếp nối truyền thống lâu đời từ các bậc tiền nhân…"
Những gì tôi được căn dặn về tương lai chính mình, mãi mãi bị định đoạt bởi kẻ khác.
Họ chỉ cần tôi im lặng, "ngoan ngoãn" làm theo kì vọng, vất bỏ chút ý chí còn lại để tiếp tục duy trì vòng lặp điên rồ này.
Raymond, người anh trai dưới danh nghĩa Tử tước xứ Routze, cũng tham gia vào màn kịch.
Đó là người duy nhất tôi đem lòng yêu, như lời tiên định.
Và thật trớ trêu thay khi anh ta đã hoàn toàn mất trí, hoặc do tôi, một kẻ lạc loài không thể thay đổi điều gì.
"Cô đứng thờ thẫn ra hơn 5 phút rồi. Phải chăng lại có suy tính nào?"
Ray đứng dựa người vào tường, bóp chặt cổ tay tôi - "Đừng tự biến mình thành kẻ ngu xuẩn nhất ở đây, con điếm! Tôi chưa cho phép cô được bước ra ngoài. Chuẩn bị tinh thần đi… Thật mất bao thời gian quý báu."
Hai mươi…
Con số mà chẳng còn bao lâu nữa tôi sẽ phải đối mặt, là điểm chết nằm lại cuối.
Và bỏ cuộc không nằm trong những lựa chọn ấy.
Nhằm "chăm lo" cho mối quan hệ với Gia thân Hoàng tộc, hàng năm, gia đình các Quý tộc được phong tước vị phải tỏ lòng tôn kính nơi Thánh Điện, đồng thời với Đức Giám mục.
Sáng sớm, tôi cùng cha lên đường.
Đoàn ngựa hộ tống Raymond đi từ đêm hôm trước, nay có lẽ đã đến nơi.
Nhìn từ phía xa, Toà Thánh tráng lệ tới kinh ngạc, những cỗ xe lần lượt tiến vào cổng. Tiếng người cười nói bên trong Đại sảnh, bên ngoài bộ phục trang là những huy hiệu bóng loáng…
Bước từng bước chậm rãi, người con gái quý tộc này lại dường như không thể rời mắt trước vẻ đẹp hớp hồn, thứ tôi hiểu rõ bản chất kinh tởm đằng sau.
Những cột trụ được chạm khắc tinh xảo xếp thẳng hai bên hàng, nối dài dọc theo hành lang trải tới cuối bệ Thánh.
Xung quanh là những chiếc cửa sổ lớn, nơi ánh sáng chiếu rọi qua làm bật lên vẻ nguy nga, tráng lệ trong từng nét khắc hoạ vẻ đẹp Thiên Chúa.
Những bức hoạ về "Cuốn sách tri thức" của Đức Thánh "Thông tuệ" – Intellectuel, tượng điêu khắc của Đệ Nhị Giáo Hoàng, cảnh nhân gian được Chúa che chở hay dấu Khắc Ấn của Giáo hội thứ ba, tất cả đều hiển hiện khắp mọi nơi như muốn nhấn mạnh quyền lực và sức ảnh hưởng tuyệt đối của Giáo hội cùng chế độ quân chủ với chính trị, đời sống nhân dân vương quốc này.
Ánh sáng phản chiếu qua những tấm kính tựa pha lê, rực lên ánh đỏ trên nền lát đá.
Mái vòm không tròn, cũng không được vót nhọn mà xây dựng theo hình dạng quả lê nối liền với trần oval, nổi bật bởi sự tỉ mỉ, chi tiết và cầu kì trong kiến trúc, từ nét uốn lượn của những dày tường dài đến các góc nhỏ.
Những luồng ánh sáng phóng đại, cảm xúc mãnh liệt chuyển động cùng sự âm vang của âm thanh phát ra dù chỉ là tiếng động nhỏ nhất, thật khiến nơi đây như trở thành mê cung, những lời dối trá không thể lọt ra.
Tiếng gọi tên tôi văng vẳng đâu đó.
"Tiểu thư Cecile của nhà Scottfield, thật vinh dự cho tôi khi được gặp em ở đây!"
Một cậu trai trẻ tầm 20 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, bên phải ngực có gắn một con mắt.
Tôi đáp lời, gương mặt liền tỏ ra phấn khởi.
"Là vinh hạnh cho em mới phải, thưa ngài! Vậy tước vị của ngài là?" - "Nam tước Albert de Crusein của xứ Haltz. Tôi và anh trai của em từng giao thiệp khi cả 2 vẫn còn chưa được phong tước, cũng lâu rồi nhỉ?"
Ray tiến tới, mỉm cười đầy khó chịu.
Lẳng lặng bước đi, một bàn tay kéo tôi trở lại.
"Chúng ta vẫn còn bao chuyện để nói về em cậu. Đừng đuổi nó đi vậy chứ?"
Nhân lúc Ray bực tức, vị Nam tước đưa tôi lảng vào phòng nghỉ kế bên.
Anh ta kéo ghế, cử chỉ thật ân cần, lịch thiệp.
Nhấp lấy ngụm trà, Albert đặt một cuốn sổ xuống bàn.
"Xin lỗi vì đã làm phiền em, nhưng tôi có chuyện riêng cần nói, và ở trước mặt Ray hay nơi đông người đều không được tiện cho lắm…"
Những ngón tay đan vào nhau, tôi trừng mắt nhìn về phía đối diện.
Người đàn ông giương khẩu súng khoá lên trước mặt, tay trái cầm một lọ dung dịch đỏ thẫm.
"Vậy là có ý gì? Em không nghĩ ngài có lí do cụ thể cho hành động này."
"Đừng hoảng. Tôi phải chắc em sẽ ngồi yên lắng nghe. Các cuộc khai sáng đã kéo dài hơn 200 năm, những thế hệ đầu tiên của gia đình chúng tôi phải tham gia như những kẻ thi hành. Tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều thứ tồi tệ, tìm hiểu những điều không nên dòm ngó… Lọ dung dịch cùng cuốn ghi chép, em hãy đọc và ghi nhớ. Chúng ta sẽ gặp lại tối mai, ở toà tháp phía Đông Thánh điện."
Đột nhiên, tiếng đập cửa lớn phát ra từ phía ngoài.
Ray bước vào, nhìn cả hai với ánh mắt sắc lẹm.
"Cậu với em tôi làm gì ở đây mà phải chặn cửa?!"
Albert đưa tôi ra, rồi chỉ cười lớn, thái độ lại khác hẳn vừa rồi.
"Cậu nghĩ gì nhỉ? Tán tỉnh em cậu có được không? Chậc, tha cho tôi đi…"
Louize đây.
Xin được gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người, những độc giả đã dành thời gian của mình để trải nghiệm tác phẩm nho nhỏ này.
Nếu các bạn có góp ý gì về giọng văn hay nội dung tiểu thuyết, xin hãy thoải mái góp ý trên tinh thần xây dựng và phát triển.
Hẹn gặp lại mọi người ở chương tiếp theo!