Ninh Hề Nhi mệt mỏi không thốt nên lời, nói thật lòng, cho dù người đàn ông trước mắt là người bố mà cô đã gọi suốt mười mấy năm nay, nhưng bị tổn thương nhiều lần như vậy, con tim nào mà không phải là máu thịt, sao lại không biết đau chứ?
Đôi mắt cô đầy vẻ chế giễu châm chọc: "Cho dù tôi cố ý thì sao?"
Cơn giận điên cuồng của Ninh Cảnh Thâm hóa thành một cái tát. Nhưng ông ta chỉ vung tay được một nửa thì đã bị Kỷ Dạ Bạch cản lại.
Kỷ Dạ Bạch bóp mạnh cổ tay khiến Ninh Cảnh Thâm liên tục rên lên đầy đau đớn .
"Ai cho ông tát cô ấy?" Giọng điệu âm u lạnh lẽo tới tận xương tủy, như thể Kỷ Dạ Bạch là ác quỷ Tu La chui ra từ địa ngục, khiến đám người khiếp sợ lùi lại, không dám bước lên.
Ninh Cảnh Thâm nhăn nhó mặt mày: "Buông, buông tôi ra!"
Kỷ Dạ Bạch căm ghét hất tay ông ta ra: "Ông còn dùng cái tay bẩn thỉu của ông chạm vào cô ấy nữa, thì tôi sẽ chặt tay ông đi đấy!"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com