Ở một nơi nào đó.
Một thiếu niên mặc áo quần lam lũ bị đánh một trận rồi ném ra ngoài cửa.
"Chỉ có thiên phú như vậy mà còn muốn tới môn phái chúng tôi à?"
"Đúng vậy! Cũng không xem lại mình là thứ rác rưởi gì chứ!"
"Rác rưởi thì dù sao cũng chỉ là rác rưởi thôi mà!"
"Tu hành nhất mạch cần phải cảm ngộ thiên địa nên yêu cầu về thiên phú rất cao. Thiên phú của cậu như thế thì có thể cảm ngộ được cái gì chứ? Căn bản chỉ là một khúc củi mục mà thôi!"
Mọi người nhìn thiếu niên kia nằm cuộn người như một con chó hoang mà không ngừng châm chọc.
Thời đại này, người tu hành là cao nhất.
Đó là sự tồn tại chẳng khác nào thần linh, vượt xa tất cả mọi người!
Ở thời đại này xuất hiện các loại từ ngữ như "linh căn" để biểu đạt cho các thiên phú, nhưng xét đến cùng thì vẫn là mức độ cảm ứng đối với lực đất trời!
Cho dù anh ta chỉ có thể cảm ngộ được một thiên phú, chỉ cần năng lực cảm nhận mạnh thì vẫn có thể tu hành được!
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com