Sở Ninh Dực nhất quyết muốn một cái đáp án, còn Thủy An Lạc cũng muốn giữ vững lòng mình.
Hai người không ai chịu nhường ai nên cứ đứng giằng co mãi như thế.
"Tại sao vậy?" Sở Ninh Dực khẽ hỏi thêm một lần nữa, đôi môi kéo theo hơi thở mập mờ xoay chuyển bên môi của cô.
Thủy An Lạc dường như bị cái sự mập mờ đến tận cùng này ép cho tan vỡ.
Cô hé miệng, tiếng rên rỉ khó kiềm chế cứ thế tràn ra.
Sở Ninh Dực đem tiếng rên nhẹ nhàng ấy nuốt hết vào miệng, mười ngón tay đan vào nhau càng chặt hơn.
Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực nếm được vị nặm chát của nước mắt thì anh mới chịu dừng sự hành hạ tinh thần này đối với cô lại.
Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu, khi thấy hai tròng mắt đã đẫm lệ của cô, trong lòng càng cảm thấy đau đớn.
Là anh đã ép cô quá mức sao?
Sở Ninh Dực từ từ thả lỏng, nhưng anh không ngờ Thủy An Lạc lại bất ngờ giằng ra.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com