Trong vòng hai ngày bị bắt cóc hai lần, cho dù Thủy An Lạc có mua xổ số cũng chưa chắc đã có xác suất trúng thưởng lớn đến vậy.
Gã tài xế dừng xe lại ở một sườn dốc, trên đường lúc này về cơ bản là không có bất cứ ai qua lại. Thủy An Lạc bị gã đàn ông to béo kéo xềnh xệch đi.
"Mẹ nó, hôm nay cưng phải vui vẻ với ông đây." Gã thô tục nói.
"Buông tôi ra." Thủy An Lạc ra sức vùng vẫy, đáng tiếc cô không phải là đối thủ của gã nên đã nhanh chóng bị lôi vào bụi cỏ.
"Vút! Vút! Vút!"
Tiếng ba viên đá cắt qua không khí vang lên, giống hệt như âm thanh vang lên ở khu xưởng bỏ hoang ngày hôm qua. Gã tài xế thô bỉ kia nhanh chóng quỳ gục xuống đất.
Trên đất là ba viên đá, vẫn là ba viên đá màu trắng.
Thủy An Lạc vừa quay đầu lại, bả vai đã được phủ lên một chiếc áo vest trắng, Lạc Hiên nhíu mày nói: "Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là ông chú biến thái này."
"Hôm qua..." Thủy An Lạc nói, không khỏi ngập ngừng một chút, "Là anh?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com