Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, đôi mắt to tròn giờ đỏ ửng sưng húp, nước mắt dường như lúc nào cũng có thể tràn ra.
"Tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy, đều do bà hãm hại tôi." Thủy An Lạc kích động lớn tiếng la hét. Trông cô lúc này chẳng khác gì con chó nhỏ bị người ta áp bức đến mỗi mất hết lý trí, chỉ hận không thể nhào tới cắn chết người trước mắt.
"Đồ vô giáo dục, làm người mà không biết tự kiểm điểm, chỉ biết kêu la gào thét như bà bán cá, đúng là Thủy tiểu thư của chúng ta vẫn tốt hơn." Thím Vu tiếp tục nịnh hót Thủy An Kiều.
Vì chuyện lần trước nên giờ Thủy An Kiều nào dám xem thường thím Vu, dẫu sao bà cũng là người bên cạnh mẹ của Sở Ninh Dực cho nên cô ta liền mỉm cười nói: "Thím Vu có thể nhìn rõ bộ mặt thật của vài người là tốt lắm rồi, lần trước cũng là do tôi không đúng."
Trước khi đến, An Giai Tuệ đã dặn dò Thủy An Kiều đừng nói bất cứ thứ gì để Thủy An Lạc bắt được thóp, nếu bị ghi âm như lần trước sẽ không hay.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com