Thủy An Lạc vẫn cứ cúi gằm, thím Vu vẫn nói không ngừng nhưng về cơ bản đều là nói tốt cho Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc vỗ vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối đang ngủ trên sofa, vết thương trên chân sau khi được băng bó kỹ càng, thím Vu chạy đi lấy dép trong nhà rồi nhẹ nhàng xỏ vào cho cô.
"Từ trước đến giờ, thiếu gia có làm gì cũng chẳng bao giờ kể công cả, thiếu phu nhân cũng đừng suy đoán lung tung nữa! Nếu cô không biết thật thì cứ đi hỏi thẳng thiếu gia là được mà." Thím Vu vừa nói vừa đi xuống bếp lấy đồ thu dọn đống bừa bãi kia.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, sau đó lết chân khập khiễng đi lên lầu.
Sắp xếp cho Tiểu Bảo Bối xong xuôi đâu vào đấy cô mới đi tắm rửa thay quần áo.
***
Sở Ninh Dực về phòng rồi cũng chẳng tốt hơn là mấy, vừa rồi vì dùng sức quá nên giờ chân anh nhức hết cả lên. Anh giận Thủy An Lạc không hiểu chuyện nhưng lại quên mất việc anh cũng chưa từng giải thích gì với cô cả.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com