Lúc đến phòng ngủ, Mặc Tà buông cô ta ra và nghi ngờ quan sát: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Em không sao chứ?"
Chắc vì da Mặc Tà quá trắng, thoạt nhìn chẳng khác nào ma cà rồng, thật sự quá đáng sợ nên Khúc Na căn bản cũng không dám nhìn lão.
Chỉ cần lão tiến tới gần, Khúc Na sẽ lùi lại theo bản năng, đồng thời run lẩy bẩy.
Mặc Tà lập tức nhận thấy được điểm khác thường. Từ trước tới nay, Cảnh Như Nguyệt chưa từng xuất hiện tình trạng này.
Cảnh Như Nguyệt chỉ lạnh lùng với lão, nhưng tuyệt đối sẽ không sợ đến mức run rẩy.
Từ trước đến nay, người phụ nữ kia chưa từng sợ lão, mà người trước mắt này lại khiếp sợ...
Mặc Tà bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta, cẩn thận quan sát một lúc mới khiếp sợ hỏi: "Cô là ai?"
Khúc Na không dám trả lời.
Mặc Tà dùng một tay bóp cổ, một tay chà vào gò má cô ta. Chẳng bao lâu, ở đó bong ra một chút da.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com