**Chương 2: Phiêu Bạt**
*Bối cảnh: Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng soi sáng khắp khu rừng. Gió nhẹ thẩy qua từng tán lá, tạo nên tiếng xào xạc dịu dàng. Trong căn nhà gỗ, ánh nến leo lét chiếu sáng một góc phòng nhỏ, nơi Bạch Đồng Tử đang ngồi, ánh mắt ngời lên niềm háo hức.*
Bạch Đồng Tử chăm chú nhìn tấm bản đồ cũ kỹ, trong lòng đầy phấn khởi. Cậu đã lên kế hoạch tỉ mỉ để bỏ trốn khỏi đây, rời khỏi sự kiềm chế của Bạch Dương Phi để thực hiện giấc mộng phiêu bạt. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng cậu ở lại, ngày mai khi mặt trời ló dạng, cậu sẽ lên đường.
**Bạch Đồng Tử:** (thì thầm) "Chỉ cần vượt qua cổng phía Bắc..."
Cậu khẽ cười khi nghĩ đến viễn cảnh tự do, nơi không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ ai. Nhưng cửa phòng bất ngờ bật mở, Bạch Dương Phi bước vào, ánh mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu suy nghĩ của em trai.
**Bạch Dương Phi:** (nghiêm giọng) "Đệ định đi đâu, Đồng Tử?"
Bạch Đồng Tử giật mình, nhưng nhanh chóng giấu đi vẻ bối rối. Cậu cười ngây ngô, giấu bản đồ ra sau lưng.
**Bạch Đồng Tử:** (cười gượng) "Đâu có đi đâu đâu, ca ca. Đệ chỉ đang vẽ vời linh tinh thôi mà."
**Bạch Dương Phi:** (ánh mắt nghiêm nghị) "Ta biết đệ muốn gì. Đệ nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi đây mà không gặp nguy hiểm sao?"
Bạch Đồng Tử thở dài, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng.
**Bạch Đồng Tử:** "Ca ca, đệ chỉ muốn đi ngắm nhìn thế giới, sống cuộc đời tự do. Tại sao ca không hiểu cho đệ?"
Nhưng Bạch Dương Phi không dễ bị thuyết phục.
**Bạch Dương Phi:** "Đệ còn quá trẻ, giang hồ không như đệ tưởng đâu. Nếu đệ cứ cố chấp, ta buộc phải ngăn cản."
Bạch Đồng Tử biết mình không phải đối thủ của Bạch Dương Phi, bèn giả bộ ngoan ngoãn. Cậu cúi đầu, giọng nói mềm mỏng.
**Bạch Đồng Tử:** "Ca ca nói đúng. Đệ sẽ không đi nữa, đệ hứa."
Bạch Dương Phi gật đầu, nhưng vẫn cảnh giác. Cậu không hoàn toàn tin tưởng rằng Đồng Tử đã từ bỏ ý định. Vừa lúc đó, Bạch Đồng Tử chậm rãi lùi lại, tay lén lấy một bình nhỏ giấu trong áo. Cậu mở nắp, một làn khói mờ ảo từ từ lan tỏa khắp phòng.
**Bạch Dương Phi:** (hoảng hốt) "Mê hương? Đệ dám dùng mê hương với ta?!"
Bạch Đồng Tử không trả lời, chỉ mỉm cười tinh quái rồi nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng, bỏ lại Bạch Dương Phi đang lảo đảo vì mê hương.
*Bối cảnh: Giữa rừng khuya, Bạch Đồng Tử chạy thật nhanh trên con đường mòn, lòng đầy hứng khởi nhưng cũng không khỏi lo lắng. Bất ngờ, từ trong bóng tối, một đám sát thủ áo đen xuất hiện, vây quanh cậu.*
**Tên thủ lĩnh sát thủ:** (cười lạnh) "Bạch Đồng Tử, ngươi nghĩ có thể trốn thoát sao?"
Bạch Đồng Tử rút thanh đoản kiếm, cố gắng giữ bình tĩnh.
**Bạch Đồng Tử:** "Các ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?"
Những kẻ sát thủ không nói gì thêm, chỉ lao tới tấn công. Bạch Đồng Tử chiến đấu hết mình, nhưng bị một tên đâm trúng vai. Máu chảy đầm đìa, cậu cắn chặt răng, lòng đầy quyết tâm.
Đúng lúc ấy, một bóng người từ trên không trung lao xuống. Một đường kiếm lóe lên, chém gục ba tên sát thủ. Người vừa xuất hiện là một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng thân hình cường tráng — **Bách Lân chân nhân**.
**Bách Lân chân nhân:** (mỉm cười) "Không sao đâu, tiểu tử. Ta đến cứu ngươi!"
Bạch Đồng Tử ngẩng lên, kinh ngạc và biết ơn.
**Bạch Đồng Tử:** "Tiền bối… Người là ai?"
**Bách Lân chân nhân:** "Ta là Bách Lân chân nhân từ Côn Luân Sơn. Ngươi có duyên với ta, hãy theo ta về núi, ta sẽ truyền dạy võ nghệ cho ngươi."
Không đợi Bạch Đồng Tử trả lời, Bách Lân chân nhân đã nắm lấy tay cậu, phóng mình lên không trung, bay về phía núi Côn Luân. Trong lòng Bạch Đồng Tử tràn ngập cảm giác lạ lẫm — không biết đây là khởi đầu cho cuộc phiêu lưu mới hay một thử thách còn khó khăn hơn.