Ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên Hoàng cung, không khí rộn ràng náo nhiệt chuẩn bị cho lễ đón tiếp vua nước láng giềng. Y Nguyệt trang điểm chu đáo trong bộ long bào lộng lẫy, ánh mắt cô tràn đầy sự tự tin và hào hứng. Đây là lần đầu tiên cô chính thức xuất hiện trước quốc tế với tư cách một công chúa.
"Hoàng tỷ, tỷ thật xinh đẹp," Kỳ Anh nói, ánh mắt a tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Cảm ơn đệ," Y Nguyệt mỉm cười, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Kỳ Anh. "Hôm nay đệ hành động cho đàng hoàng nhé."
"Dạ," Kỳ Anh gật đầu, a ta cố gắng giữ thái độ nghiêm chỉnh như một hoàng tử.
Ân Hoà đứng bên cạnh Y Nguyệt, dắt tay Y Nguyệt ra ngoài.
Lễ đón tiếp diễn ra trong không khí long trọng. Vua nước láng giềng xuất hiện với thái độ hào phóng, ông ta mang theo những món quà quý giá dành tặng cho Y Nguyệt.
Y Nguyệt tiếp đón ông ta với thái độ nhã nhặn, cô thể hiện sự khôn ngoan và quyền uy của mình một cách tự nhiên.
Buổi lễ diễn ra trong sự nghiêm ngặt khiến bầu không khí như nghẹt thở.
.
.
.
Cuối ngày, Quốc vương láng giềng đã rời đi.
Y Nguyệt mệt mỏi về phủ sau một ngày mệt mỏi. Cô nằm xuống giường mà chợp mắt đi nhanh chóng.
Không ai có thể ngờ được rằng ngay trong đêm ấy có một kẻ lạ mặt chùm khăn che kín mặt đã luồn lách qua được bức tường phòng vệ của Hoàng cung. Kẻ đó tiến thẳng vào phủ công chúa.
Hắn là một người đàn ông cao lớn, vóc dáng cường tráng, mặc bộ đồ đen bó sát người, che giấu sự nguy hiểm bên trong. Hắn di chuyển nhanh nhẹn như một con báo đen, không một tiếng động. Hắn biết rõ mọi ngóc ngách trong cung điện, như thể đã từng ở đây nhiều lần. Ánh mắt hắn sáng rực bằng một sự tàn nhẫn không thể che giấu. Hắn mang theo một lưỡi kiếm sắc bén, lưỡi kiếm được mài như thể có thể cắt đứt bất cứ thứ gì trên đường của nó.
Hắn vặn chốt cửa nhẹ nhàng, không một tiếng động, như thể hắn biết rõ bí mật của cánh cửa này. Hắn cầm cây kiếm trên tay, lưỡi kiếm sắc bén chém nhanh xuống cổ Y Nguyệt.
"CÓ THÍCH KHÁCH!!!" Một cung nữ hét lên, giọng cô ta run rẩy và hoảng sợ.
Y Nguyệt lập tức tỉnh dậy, vừa mở mắt lưỡi dao sáng loé lên như sắp chém xuống cổ mình. Cô nhanh chóng phản xạ ngã lăn xuống giường, ánh mắt sáng rực sự tức giận và sự cảnh giác.
"Ngươi là ai?" Y Nguyệt hỏi, giọng cô tràn đầy sự tức giận và bất ngờ.
Tên đó không nói gì mà tiếp tục lao đến tấn công, như một con thú hoang dã khát máu. Cô nhanh tay với được thanh kiếm tự vệ đặt dưới gầm giường đưa lên đỡ lấy nhát kiếm của hắn. Tay còn run run.
Y Nguyệt liên tục chém tới tấn công tới tấp lại tên quấn mặt nhưng hắn ta phản xạ nhanh né được hết mọi cú chém của cô. Lưỡi kiếm của cô vút qua không khí tạo ra những tiếng vi vu khiếp đảm. Tên sát thủ di chuyển nhanh nhẹn như một bóng ma, ánh mắt hắn luôn theo dõi mọi động tĩnh của Y Nguyệt.
'Mẹ nó! Hắn nhanh khủng khiếp,'Y Nguyệt nghĩ và bực tức.
Cô tì nữ vừa chạy đi vừa hét lên "CÓ THÍCH KHÁCH!!! CỨU VỚI!!!"
Tên chùm mặt đã hất tung được cây kiếm ra khỏi tay Y Nguyệt, hắn tàn nhẫn lao đến đâm một nhát vào bả vai cô. Cũng may Y Nguyệt đã kịp né được, nếu không cả thanh kiếm đó đã đâm sâu vào ngực cô rồi.
'Đau quá!! Cứ như cả xương vai ta đã vỡ ra rồi vậy!' Y Nguyệt hét lên trong đầu.
Tên đó tiếp tục rút nhanh lưỡi kiếm đang đâm ở vai Y Nguyệt ra khiến máu văng tung tóe. Hắn đưa kiếm lên chém xuống, cô quay người chạy đi thì lưỡi kiếm mắc vào làm xoé toạc cả mảng áo lộ ra cả bờ vai dính đầy máu.
Những tiếng bước chân người đang vội vã chạy tới gần, tên áo đen lập tức rút lui chạy trốn qua cửa sổ mà không biết Y Nguyệt đã nắm được sợi tóc của hắn.
Cô ngã sụp xuống ôm lấy vai mình. Lần đầu tiên cô cảm nhận sự đau đớn đến như vậy.
"Hoàng tỷ!!! Đã xảy ra chuyện gì?" Ân Hoà và Kỳ Anh chạy đến với thanh kiếm trong tay nhưng chỉ thấy Y Nguyệt ngồi một góc ôm lấy cái vai đang chảy be bét máu. Một bên vai áo của cô đã bị xé toạc.
Căn phòng như chìm trong đống hỗn độn. Đồ đạc bị hất tung rơi vỡ bừa bãi. Cửa sổ bị vỡ toang, cảnh tượng trông thật kinh hãi.
•Chú thích nhỏ•
" :lời thoại nhân vật
' : suy nghĩ nhân vật
Có khó nhận ra ko nhỉ?