webnovel

Chương 327: Tiến vào U Linh cốc.

Chương 327: Tiến vào U Linh cốc.

"Thương... Thương Sơn phái... các ngươi là... đệ tử Thương Sơn phái...?!!"

Hoa Miên Nhược giật mình liền đứng bật dậy, gương mặt hiện lên căng thẳng và dè chừng.

"Đúng thế, có ý kiến gì không?"

Lục Thiên Cầm hỏi.

Chỉ giây lát sau Hoa Miên Nhược cả người lại trở nên ủ rũ, nàng tự giễu bản thân.

"Thật không ngờ... kẻ hại ta ra... nông nổi này...là Thương Sơn phái... kẻ cứu ta... thoát chết cũng là... Thương Sơn phái..."

"Hại ngươi?

Thương Sơn phái bọn ta hại ngươi khi nào?"

Trương Tấn nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Nếu không phải vì Thương Sơn phái các ngươi thì ta cũng không bị trục xuất khỏi tông môn, cũng không bị phế hết tu vi cảnh giới..."

Hoa Miên Nhược ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Tấn, giọng như hờn trách.

"Một cái Kiếm Vương đánh không lại sư đệ ta, còn trách ngược lại bọn ta?"

Lục Thiên Cầm gằn giọng xen vào.

"Ta... chẳng qua là ta... chủ quan nên mới...thua..."

"Đã thua còn không chịu chấp nhận?"

Lục Thiên Cầm khá bực tức với thái độ kia của Hoa Miên Nhược.

"Cái bọn tông môn các ngươi luôn nghĩ mình mạnh hơn người khác, lúc nào cũng khinh dễ người khác.

Nhất lưu tông môn thì sao?

Hỗn Càn Thiên tông của bọn ngươi mạnh lắm sao?

Bọn ta tuy chỉ là một Thất lưu môn phái nhưng vẫn có thể tiêu diệt Hỗn Càn Thiên tông của các ngươi một cách dễ như trở bàn tay!

Đừng có phách phách lối lối trước mặt bọn ta!"

Hoa Miên Nhược cùng đám sư đệ sư muội phía sau khoé miệng giật giật.

'Một Thất lưu phái lấy đâu ra cái tự tin dám tuyên bố có thể tiêu diệt một Nhất lưu tông môn?!!

Nữ nhân này đầu chắc chắn có vấn đề!!'

Hoa Miên Nhược nghĩ ngợi.

"Thật là không biết sống chết!

Một Thất lưu phái lại nói năng ngông cuồng như thế sớm muộn gì cũng tan rã mà thôi!"

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Lục Thiên Cầm âm trầm liền bộc phát ra khí tức.

Đám sư đệ sư muội thấy vậy liền lập tức lùi ra phía xa.

'Tam sư tỷ nổi giận rồi....'

Bang!

Luồng uy áp kinh khủng nhanh chóng lan ra, bao trùm cả một khu vực rộng lớn.

Lục Thiên Cầm chống Ỷ Thiên kiếm xuống đất, liền lập tức mặt đất, cây cối xung quanh bị băng phong.

"Ngươi thử nhắc lại ta nghe xem!"

Hoa Miên Nhược gương mặt liền lập tức trở nên hoảng, nàng sợ hãi bất giác ngồi phịch xuống đất, tâm thần sợ hãi không thôi trước khí tức kinh khủng và lạnh thấu xương mà Lục Thiên Cầm vừa bộc phát ra.

"Ngươi... ngươi là ai...?

Khí tức này... làm sao... có thể...?"

Hoa Miên Nhược có thể cảm nhận được rõ ràng nữ nhân đứng trước mặt nàng đang phát ra khí tức của Võ Thánh, xem chừng phải ngang hàng hoặc thậm chí là có phần mạnh hơn cả những trưởng lão của Hỗn Càn Thiên tông.

Rất may là khí tức này Lục Thiên Cầm không đè ép trực tiếp lên Hoa Miên Nhược, nếu không, bằng như một kẻ phàm nhân như nàng bây giờ sớm đã hộc máu mà chết.

Cả người Hoa Miên Nhược run lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Sư tỷ bớt giận, đừng quên mục đích đến đây của chúng ta..."

Âu Dương Kiệt liền ngăn Lục Thiên Cầm lại, sau đó quay qua nhìn Hoa Miên Nhược.

"Cô nương, trước mặt tam sư tỷ của bọn ta đừng nên nói ra mấy lời đó, nếu không sẽ mất mạng thật đấy!"

Lục Thiên Cầm thu hồi lại khí tức, hầm hầm nhìn Hoa Miên Nhược.

"Nữ nhân này là...Võ Thánh sao?"

Hoa Miên Nhược lắp bắp hỏi Âu Dương Kiệt.

"Không!

Không phải!"

Âu Dương Kiệt lắc đầu.

"Tam sư tỷ không phải Võ Thánh, mà là Kiếm Võ song Thánh!"

"Kiếm... Kiếm Võ song Thánh?!!!"

Hoa Miên Nhược kém chút không nhịn được mà kém chút ngã ra sau.

'Thật vô lý!

Hết sức vô lý!

Một tên đệ tử của một Thất lưu môn phái lại là Kiếm Võ song Thánh?

Làm sao lại có chuyện vô lý như thế được!!'

Nếu như không được tận mắt chứng kiến thì sẽ không thể nào tin được chuyện đó.

Nhưng đứng trước mặt Hoa Miên Nhược hiện giờ là hàng thật giá thật một cái Kiếm Võ song Thánh.

Khí tức kia xem chừng còn hùng hậu hơn cả trưởng lão của Hỗn Càn Thiên tông, khí tức đó, không thể nào mà nhầm lẫn cho được.

Thương Sơn phái thật ra là như thế nào chứ?

"Các ngươi... Thương Sơn phái các ngươi... thật ra là... thế nào...?"

Hoa Miên Nhược ấp úng không nên lời.

"Chuyện đó có quan trọng không?"

"Được rồi sư đệ, không cần nói nhiều với nữ nhân này làm gì, chúng ta cũng tiến vào trong cốc thôi, không nên làm hỏng đại sự của chưởng môn!"

Lục Thiên Cầm quay người bước đi.

Âu Dương Kiệt gật đầu.

"Sư tỷ nói đúng, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian!"

"Các ngươi không định tiến vào U Linh cốc đấy chứ?"

Hoa Miên Nhược ngốc trệ hỏi.

"Đúng vậy!

Bọn ta là theo lời chưởng môn đến đây lịch luyện!"

Âu Dương Kiệt gật đầu.

"Các ngươi không muốn sống nữa hay sao mà lại đi vào trong đó?!!"

Hoa Miên Nhược không khỏi hoang mang, hỏi.

"Đa tạ cô nương quan tâm!

Bọn ta tự biết cân nhắc!"

"Sư đệ, đi thôi!"

Lục Thiên Cầm quay lại gọi.

Hoa Miên Nhược ngơ ngác trông theo bóng lưng đám người Thương Sơn phái.

'Bọn hắn là tự tin hay là ngốc nghếch?

Chỉ với bao nhiêu đó người mà dám bước chân vào U Linh cốc, một trong ba cấm địa nguy hiểm nhất Tinh Không đại lục?

Cho dù là có Kiếm Võ song Thánh đi theo thì cũng chỉ như đi tìm cái chết mà thôi!'

Hoa Miên Nhược sau đó lại nghĩ đến bản thân mình, nàng cười khắc khổ.

'Ta bây giờ cũng chỉ là kẻ vô dụng, làm sao có tư cách mà nói người khác được chứ?

Bây giờ...ta nên đi đâu...hay là...?'.

Đám đệ tử Thương Sơn phái chậm chạp tiến vào U Linh cốc.

Bọn hắn vẫn di chuyển theo đội hình tam giác như những lần lịch luyện trước.

Âu Dương Kiệt tiên phong, phía sau là Lục Thiên Cầm và đám sư đệ sư muội.

Tất cả đều tập trung tinh thần cảnh giác cao độ.

Bọn hắn thừa biết nơi mình đang tiến vào nguy hiểm đến cỡ nào.

Dù cho đã có thần khí chưởng môn ban cho nhưng nếu chỉ một khắc lơi lỏng cảnh giác cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Bầu không khí bên trong U Linh cốc ảm đạm và ngột ngạt.

Mật độ yêu khí ở nơi đây dày đặc đến mức khó thở.

Nhưng cái làm cho đám đệ tử Thương Sơn phái cảm thấy lo lắng không phải là cảnh vật hay yêu khí, mà là sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Không hề có tiếng hung thú, không hề có những tiếng sột soạt khi hung thú di chuyển, không hề có một âm thanh hay tiếng động nào.

Âm thanh duy nhất mà cả đám nghe được chính là tiếng bước chân của chính mình.

"Kỳ lạ, tại sao bên trong một cấm địa lại yên ắng như này?

U Linh cốc phải hay không có hung thú a?"

Trương Tấn thắc mắc.

Nhưng ông trời không phụ lòng người.

Cầu được ước thấy!

Trương Tấn vừa dứt lời liền một tiếng sói tru kéo dài vang lên, sau đó rất nhiều tiếng sói tru liên tiếp vang lên.

Đám đệ tử Thương Sơn phái lập tức khựng lại, nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt đều hướng về phía phát ra tiếng sói tru kia.

"Ở kia!"

Một tên sư đệ phát hiện ra gì đó.

Cả đám liền nhìn theo hướng ngón tay hắn.

Một con lang thú rất to đứng trên một gờ đất cao, ánh mắt hung hăng quan sát đám người.

Tiếp sau liên tục là những con sói khác cũng xuất hiện.

Tất cả bọn chúng đều khoác trên mình một bộ lông đỏ rực, bốn chân hiển hiện một ngọn lửa bao quanh cổ chân, vóc dáng đám lang thú này xem xem còn to lớn hơn Địa Viêm Lang Vương.

"Đây...đây là loại gì lang thú?"

Trương Tấn khóe miệng hơi giật.

Đám sư đệ sư muội đứng phía sau tay chân bắt đầu run run.

Loại này lang thú trước giờ bọn hắn chưa từng gặp qua.

Nhưng cái làm cả bọn lo lắng chính là số lượng của bầy lang thú.

Số lượng nhiều đến mức không thể nào đếm được.

Có khi phải hơn năm trăm cá thể, và tất cả chúng, mỗi con đều toát ra khí tức ngang với Võ Vương.

Riêng con đầu đàn, khí tức mà nó bộc phát ra chí ít cũng phải ngang hàng với cả Võ Hoàng tam phẩm.

"Tất...tất cả...đều là... Thất giai thú... ngang với cả...Võ Vương...?"

Lý Liên Hoa ấp úng.

Lục Thiên Cầm hừ lạnh một tiếng.

Nàng vốn không để đám lang thú này vào mắt.

"Võ Vương thì đã sao?

Đến cả Kiếm Vương còn bị một cái rác rưởi Họa Bì Báo đánh cho suýt chết thì các ngươi sợ cái gì?"

Đám sư đệ sư muội kém chút té ngã.

'Tam sư tỷ là vẫn còn để bụng vụ vừa rồi a!!'

Rất nhanh, cả đám đã bị bầy lang thú bao vây.

"Các ngươi đứng yên đó, để ta hóa kiếp cho đám súc sinh này!"

Vừa dứt lời, Lục Thiên Cầm liền nắm chặt Ỷ Thiên kiếm, bộc phát ra khí tức vận thân pháp lao lên đối mặt với bầy lang thú hung hăng.

"Ơ kìa...

Sư tỷ?"

Âu Dương Kiệt khóe miệng hơi giật, ra hiệu cho Lục Thiên Cầm dừng lại.

Nhưng Lục Thiên Cầm không để tâm đến, vẫn lao về phía đám lang thú.

"Sư đệ, ngươi không cản nổi đâu..."

Trương Tấn đứng bên cạnh cũng là gương mặt đặc sắc.

Chương tiếp theo