Chương 328: Huyễn Huyền Sư Vương.
Thương Sơn phái.
Bên trong khu tập luyện.
Long Hân Di, Long đường chủ, rảo bước, ánh mắt quan sát đám đệ tử đang luyện tập.
Nàng như thường lệ là đang đi kiểm tra tiến độ tu luyện của đám đệ tử xem xem có kẻ nào lười nhác hay trễn mản tập luyện hay không.
Có thể xem đây như là công việc hằng ngày của nàng ở môn phái.
Nhắc nhở, đốc thúc đám đệ tử dần dần trở thành thói quen của nàng.
Ai mà ngờ được rằng Cửu Trảo Thần Long, Long vương đứng đầu Long tộc, sức mạnh hô phong hoán vũ, nghiêng ngả đất trời, nay lại trở thành một cái Long đường chủ của một cái Thất lưu môn phái nhỏ nhoi.
Nói ra có lẽ sẽ khiến người khác chê cười.
Nhưng là...
Quyết định đưa Long tộc rời khỏi nơi sinh sống.
Quyết định đưa Long tộc gia nhập Thương Sơn phái.
Quyết định trở thành đường chủ của một Thất lưu môn phái.
Long Hân Di không hề hối hận về những quyết định đó của mình, ngược lại nàng bây giờ rất là hài lòng.
Gia nhập Thương Sơn phái chỉ mới một khoảng thời gian ngắn toàn bộ Long nhân tộc của nàng cảnh giới tu vi đều tiến bộ đến mức chóng mặt.
Ba tên Long vương dưới trướng nàng hiện giờ tu vi đã đạt đến Long Thánh Nhị phẩm.
Riêng nàng bây giờ cũng đã là nữa bước Long Đế, chỉ thiếu một bước nữa là nàng sẽ bước tới đỉnh phong.
Còn gì hài lòng hơn được nữa chứ?
Ở Long tộc Đại lục liệu có thể phát triển được như thế hay không?
Nếu lúc trước nàng từ chối lời mời của Vương Nhất Tự thì Long nhân tộc của nàng sẽ mãi mãi không thể nào ngoi lên được.
Từ chối gia nhập Thương Sơn phái mới là phải hối hận!
"Hửm?
Đám nào đây?
Đệ tử mới nhập môn hay sao?"
Long Hân Di ngốc trệ khi nhìn thấy Akami, Hahari, Yoshimoto, Kazari, Sakura và Lee MinYing đang ngồi hấp thu Thiên địa linh khí trong Tụ khí trận.
Thoáng thấy Long Hân Di, Triệu Thiên Tuyết liền đi đến.
"Long đường chủ, hôm nay người không cùng Long nhân đường tu luyện hay sao?"
"Ta đến xem xem bọn chúng tu luyện, tiện thể kiểm tra một chút.
Mấy người này là sao vậy?"
Long Hân Di chỉ tay vào đám Akami hỏi.
"Đây là sư thúc, cùng mấy vị phu nhân của chưởng môn!"
Triệu Thiên Tuyết giới thiệu.
"Sư thúc?
Mấy vị phu nhân?
Từ khi nào mà chưởng môn lại có thêm mấy vị phu nhân nữa thế?"
Long Hân Di khoé miệng hơi giật.
"Chuyện này...đệ tử cũng không rõ..."
"Ta xem xem khí tức đám người này chỉ mới Khai mạch nhị đoạn, mấy nữ nhân kia thì không nói làm gì, còn tên này sao lại là sư thúc của các ngươi được chứ?
Rõ ràng chỉ là một tên phàm nhân không hơn không kém..."
Long Hân Di nhíu mày nhìn về phía Akami đang nhắm nghiền mắt tập trung hấp thụ thiên địa linh khí trong tụ khí trận, nói.
"Long đường chủ không cần lo lắng về việc này, dù chỉ mới Khai mạch nhị đoạn, nhưng có đan dược của chưởng môn, cộng thêm Thiên địa linh khí dồi dào ở Thương Sơn phái, chẳng mấy chốc tu vi cảnh giới của sư thúc và mấy sư nương sẽ đột phá nhanh chóng mà thôi!"
Long Hân Di không còn biết nói gì thêm, cũng như không thể phản bác được gì.
Đúng như lời Triệu Thiên Tuyết nói.
Thương Sơn phái là một cái gì đó hết sức vô lý.
Mật độ Thiên địa linh khí ở đây dày đến mức chỉ cần hít thở thôi cũng đủ khiến cho tu vi cảnh giới được nâng cao.
Đó là còn chưa nói đến mật độ lính khí bao quanh Thương Sơn đỉnh không bao giờ hao hụt mà càng ngày càng dồi dào, thậm chí nếu so với Thiên giới còn cao hơn gấp mấy lần.
Nhưng mà cái ngưu bức hơn chính là mấy loại đan dược và tâm pháp bí tịch.
Lúc mới gia nhập Thương Sơn phái, nàng hoàn toàn bị sốc khi trải nghiệm qua những thứ đó.
Và tất cả những cái đó đều là từ Vương Nhất Tự mà ra.
Ở Thương Sơn phái này không gì là không thể xảy ra.
Dù cho có là phàm nhân, dù cho có là phế vật, chỉ cần ở Thương Sơn phái tu luyện, không sớm thì muộn cũng bước tới nhân sinh đỉnh phong.
"Chưởng môn hiện giờ đang ở đâu?"
Long Hân Di liền thay đổi chủ đề.
"Chưởng môn giao cho đệ tử lo việc giúp sư thúc và sư nương tu luyện, còn người thì đang ở Cửu môn Địa ngục tháp..."
"Vậy chưởng môn có nhắc gì đến ta không?"
"Lúc chưởng môn giao việc, Long đường chủ đang bận tu luyện, nên là..."
Triệu Thiên Tuyết ngập ngừng.
"Hừm...thôi vậy, nếu như không có việc gì thì ta tiếp tục tu luyện đây!"
Dứt lời, Long Hân Di bực dọc quay người rời khỏi Khu tập luyện.
Triệu Thiên Tuyết ngốc trệ trông theo bóng lưng Long Hân Di.
'Long đường chủ tại sao tự dưng lại bực tức thế nhỉ?'
Triệu Thiên Tuyết thắc mắc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nàng liền quay lại tiếp tục công việc của mình.
Bên trong Cửu môn Địa ngục tháp.
Vương Nhất Tự đang cùng với Lilith và Argrat leo tháp.
Nói là cùng leo tháp chứ thật ra chỉ có Lilith và Argrat là đánh nhau với boss, còn Vương Nhất Tự thì ngồi một chỗ nhận điểm kinh nghiệm.
"Hiện tại chủ nhân đang mang trong mình đến ba loại Linh Hỏa là Hắc viêm, Lam linh hỏa và Tử linh hỏa.
Nếu như chủ nhân đạt đến cấp 100, sẽ có thể dung hợp ba loại Linh Hỏa này lại với nhau"
Hệ thống trình bày.
"Nếu dung hợp thành công sẽ nhận được một loại Linh Hỏa mới đúng không?"
"Đúng là vậy!
Nếu chủ nhân dung hợp thành công, sẽ nhận được một loại Linh Hỏa mới mạnh hơn ba loại này rất nhiều!"
"Quá trình dung hợp có rủi ro nào không?"
"Điều này không thể đoán trước được!
Nhưng theo như ta biết, ba loại Linh Hỏa kia của chưởng môn đều là Linh hỏa cấp bậc cao nhất, vì vậy quá trình dung hợp sẽ rất khó khăn, tỷ lệ thành công cũng sẽ rất thấp!"
"Cho dù tỷ lệ thấp thì cũng phải thử!
Bản tọa cần phải mạnh lên thật nhanh chóng nếu như muốn đối đầu với bọn chúng!"
Vương Nhất Tự nhớ đến lúc cảm nhận cái khí tức hắc ám của tên Hắc hiệp sĩ mà khẽ rùng mình.
Hắn từng là đỉnh phong ở thế giới này, hắn không hề sợ bất cứ ai.
Nhưng hắn lại không thể đánh lại ả Vampire kia, bất lực nhìn Liễu Doanh bị bắt đi.
Hắn cảm thấy bất an, cảm thấy lo lắng khi cảm nhận luồng sức mạnh của tên Hắc hiệp sĩ kia.
Những cảm xúc đó trước giờ hắn gần như quên mất.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hắn trước giờ tự cho mình là mạnh nhất, là vô địch.
Dưới bầu trời này không ai là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, cái sức mạnh mà hắn cho là vô địch ấy lại chẳng là gì so với cái tổ chức kia.
Nó cũng chỉ giống như là một hạt cát dưới đáy đại dương bao la rộng lớn.
Lòng tự trọng của hắn bị tổn thương.
Và hắn không cho phép việc đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hắn chỉ muốn sống bình yên bên cạnh những người mà hắn yêu thương.
Nhưng cái tổ chức kia đang ngán đường hắn.
Đơn giản hắn sẽ mạnh lên và đạp đổ cái tổ chức đó.
Không một ai, không một tổ chức nào được phép đụng đến người thân của hắn.
"Nhận được 10.000 exp"
"Nhận được 10.000 exp"
"Nhận được 10.000 exp"
....
Hệ thống liên tục hiện lên thông báo.
"Thiên Cầm bọn hắn cũng bắt đầu rồi nhỉ?"
Vương Nhất Tự cười gian xảo.
U Linh cốc.
Phù...
Lục Thiên Cầm thở ra một làn hơi lạnh.
Mặt đất, cây cối xung quanh phạm vi hơn trăm thước chỗ nàng đang đứng đều bị băng phong.
Xác của những con Ngục Viêm Lang nằm rải rác trên mặt băng, tất cả đều bị chém thành nhiều mảnh.
Tất cả bọn chúng đều không hề có sức phản kháng cũng như không hề có một cơ hội nào để mà chạy trốn trước sức mạnh áp đảo của Lục Thiên Cầm.
Đám sư đệ sư muội đứng phía xa mồm há hốc, mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng đang hiển hiện ra trước mặt.
Bọn hắn tuy đã nhiều lần chứng kiến cảnh Thiên Cầm động thủ nhưng cũng không khỏi kinh ngạc.
Ngưu bức!
Thật sự quá ngưu bức!
Một mình càn quét hơn năm trăm con Lang thú cấp bậc Thất giai mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào, đến cả tà áo còn không bị nhăn lấy một nếp.
Trận chiến diễn ra quá nhanh và hoàn toàn là nghiền ép từ một phía.
Đây là sức mạnh của Kiếm Võ song Thánh sao?
"Đám các ngươi đứng ngẫn ra đó làm gì?
Còn không mau thu thập Tinh Hạch?!!"
Lục Thiên Cầm quay sang nhìn đám sư đệ sư muội lạnh lùng quát.
Cả đám giật mình liền ngay lập tức tản ra dọn dẹp chiến trường.
Âu Dương Kiệt lúc này đi đến bên cạnh Lục Thiên Cầm, ôn tồn nói.
"Sư tỷ... lần sau có thể để đệ ra tay được không...?
Dù sao chưởng môn cũng đã ra lệnh cho đệ..."
Lục Thiên Cầm cất Ỷ Thiên kiếm vào lại trong không gian giới chỉ.
"Ta chẳng qua chỉ là muốn thử một chút sau khi đạt đến Kiếm Võ song Thánh mà thôi...
Lần sau sẽ không giành phần của đệ..."
"...."
Âu Dương Kiệt ánh mắt quan sát xung quanh một lượt cảnh tượng hoang tàn chi chít những vết kiếm cùng đó là ngổn ngang xác và máu của Ngục Viêm Lang, khoé miệng có chút giật.
"Chỉ... chỉ là thử...thôi sao...?"
Trương Tấn lúc này cũng chạy đến chỗ hai người.
"Âu sư đệ, chẳng phải để cho tam sư tỷ động thủ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng hơn hay sao?"
"Đệ cũng biết là vậy, nhưng mà chưởng môn đã nói..."
"Chưởng môn đã căn dặn như thế ắt hẳn là có huyền cơ, lần sau hung thú xuất hiện ta sẽ chỉ đứng phía sau mà thôi!"
Lục Thiên Cầm ngắt lời Âu Dương Kiệt.
"Có thể sẽ không gặp phải hung thú nữa đâu!"
Trương Tấn suy đoán.
"Tại sao?"
Âu Dương Kiệt và Lục Thiên Cầm ngốc trệ hỏi.
"Vừa nãy sư tỷ bộc phát ra khí tức kinh khủng như thế có lẽ đã dọa cho bọn hung thú chạy mất rồi cũng nên..."
"Nói nhăng nói cuội, chúng ta đến đây là để tiêu diệt hung thú, bọn chúng chạy hết thì chẳng hoá ra công cốc sao?"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói, nàng lườm Trương Tấn một cái bằng ánh mắt hình viên đạn.
'Là do tỷ bộc phát khí tức dọa bọn chúng chứ nào phải do đệ?!!'
Trương Tấn trong lòng gào thét.
"Đúng như sư tỷ nói, chúng ta đến đây là để tiêu diệt hung thú!
Hơn nữa, chỗ này là U Linh cốc, trong này toàn là những hung thú cấp bậc rất cao và rất nguy hiểm, bọn chúng sẽ không vì khí tức của sư tỷ mà sợ hãi đâu, sư huynh yên tâm!"
Âu Dương Kiệt chậm rãi nói với Trương Tấn.
"Ta thấy làm gì có con hung thú nào ngu đến mức tự đâm đầu vào chỗ chết kia chứ..."
Trương Tấn lại nói.
Ấy thế mà lại có!
Trương Tấn vừa dứt lời liền cảm nhận thấy một luồng uy áp còn khủng bố hơn lúc nãy Lục Thiên Cầm bộc phát ra, luồng uy áp ấy ập đến khiến hắn cứng người.
Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt và đám sư đệ sư muội cũng cảm nhận được luồng uy áp đó, ánh mắt lập tức cùng hướng về một phía.
Rất nhanh cả bọn liền lùi về phía xa, đứng tụ lại một chỗ, thủ thế, vũ khí nắm chặt trong tay.
"Sư tỷ... tỷ có... thể nào...lại... lấy ra... Ỷ Thiên... kiếm được...không...?"
Trương Tấn khoé miệng run run lắp bắp từng tiếng trước áp lực kinh khủng càng lúc càng đè ép lên cả đám càng lớn.
Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày nhìn vào cái thứ vừa mới xuất hiện.
"Lập trận!"
Nàng liền ra lệnh cho cả bọn.
Rất nhanh chóng, đám người liền thiết lập lại đội hình.
"Sư tỷ, nhờ tỷ bảo vệ mọi người!"
Âu Dương Kiệt ánh mắt ngưng trọng lên tiếng.
"Ừm, cứ giao cho ta!"
Lục Thiên Cầm gật đầu.
Đứng phía xa đám người, một con hung thú trông như một con mãnh sư cao đến hơn bốn năm thước, một màu lông đen tuyền phảng phất ánh chớp quanh thân nó.
Con hung thú hất hất cặp nanh to lớn của nó về phía đám người, ánh mắt khinh thường quăng tới.
Nó gầm lên một tiếng vang vọng cả U Linh cốc.
Xung kích từ tiếng gầm của nó nhanh chóng lan đến chỗ đám người.
Đám đệ tử Thương Sơn phái bị sóng xung kích đánh tới lui lại năm sáu bước, khoé miệng chảy máu, toàn thể khụy xuống đất, liền bị nội thương.
Chỉ có Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt là có thể miễn cưỡng chống lại đợt sóng xung kích kia.
Lục Thiên Cầm gương mặt hiển hiện lên ngưng trọng lập tức lấy ra Ỷ Thiên kiếm.
"Các ngươi ở sau ta!"
Đám sư đệ sư muội lập tức phục dùng trị thương đan, liền sau đó lập lại trận hình, gương mặt cả bọn hiện lên căng thẳng cực độ.
Âu Dương Kiệt cũng nhanh chóng lấy ra Thanh Long Yển Nguyệt đao.
"Sư tỷ..."
"Ừm...khí tức này... chắc chắn...là...Lục giai...
Thậm chí...có thể là...Tứ giai thú..."
Luồng khí tức và uy áp phát ra từ con hung thú kia không thể nào nhầm lẫn vào đâu được.
Mạnh!
Con thú này rất mạnh!
Thực lực của nó còn mạnh hơn Lục Thiên Cầm mấy phần.
Con hung thú vừa xuất hiện chính là Huyễn Huyền Sư vương, một Linh thú bậc hiếm và là một trong những đầu lĩnh thú ở U Linh cốc.