Chương 227: Tiên Thiên chi thể.
Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh sau bao vất vả, chật vật ở Nhã Cư cốc cuối cùng đã về đến Minh Vô Thần tông.
Hai người đứng ở cổng sơn môn.
"Sư đệ...vết thương của ngươi?"
"Cũng không có gì đáng ngại"
Lăng Tiểu Mạc cười nói.
"Vậy được!
Ta vào trước đây!"
Triệu Minh Anh dứt lời liền bước vào trước.
Bên trong đại điện Minh Vô Thần tông.
"Hai người các ngươi có thể trở về được là tốt rồi..."
Thân trưởng lão gương mặt trầm ngâm nói.
"Sư thúc... còn những sư đệ khác?"
Triệu Minh Anh nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ còn ta và hai tên đệ tử còn sống..."
Thân trưởng lão lắc đầu, gương mặt hiện lên buồn bã.
"Bọn ta cũng đã tìm kiếm ngươi, nhưng không tìm được, đành phải quay về..."
"Sư thúc...cũng tại đệ tử vô dụng...không thể bảo vệ mấy sư đệ..."
Nàng cúi mặt, giọng nói tự trách bản thân.
"Minh Anh, ngươi không cần phải tự trách!
Đó là số phận của bọn hắn!
Đối mặt cùng lúc với hai Khô Lâu Vương, ngươi cũng không thể làm được gì!"
Thiệu Tông chủ ngồi ở chính giữa đại điện ôn tồn nói.
Sự thực đúng là như vậy, dù muốn hay không!
Ngay cả Thân Quý Tấn, một Võ Hoàng, cũng là khốn đốn khi đối mặt với hai Khô lâu Vương cùng lúc, hắn còn chắc chắn đảm bảo cho tính mạng của hắn, nói gì đến bảo vệ cho đám đệ tử.
Triệu Minh Anh, nàng chỉ là Cửu phẩm Võ Vương lại càng không có khả năng đó!
"Sư tôn...."
"Được rồi, hai ngươi đã bị thương, cũng nên lui ra điều trị!"
Thiệu tông chủ phất tay ra hiệu cho Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh.
"Vâng, đệ tử cáo lui!"
Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh hai tay ôm quyền, cúi đầu đáp, sau đó cả hai liền rời khỏi đại điện.
Thiệu tông chủ nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai tên đệ tử, trong lòng nổi lên vài dòng suy nghĩ.
"Tông chủ, người có phiền muộn gì sao?"
Thân Quý Tấn để ý thấy nét khác lạ trên gương mặt Thiệu Hàn Nhân, liền hỏi.
"Bản tọa là đang suy nghĩ chuyện ở Nhã Cư cốc!"
Thiệu Hàn Nhân tay chống cằm ôn tồn đáp.
"Nhã Cư cốc nằm không xa Minh Vô Thần tông ta, bản tọa trước khi để đám đệ tử lịch luyện cũng đã kiểm tra kỹ càng.
Bên trong cốc hoàn toàn không có lấy một con ma thú nào, đến cả luồng mà khí yếu ớt nhất cũng là không có.
Nhưng tự dưng lại xuất hiện hai đầu ma thú đầu lĩnh, chuyện này khiến cho bản tọa không thể nào hiểu nổi..."
"Hay là để ta đi điều tra xem rốt cuộc là Nhã Cư cốc đã xảy ra chuyện gì!"
Thân Quý Tấn tay ôm quyền nói.
"Không!
Không cần!"
Thiệu Hàn Nhân lắc đầu.
"Tông chủ...?"
Thân Quý Tấn ngốc trệ, hỏi.
"Bản tọa cũng rất muốn điều tra chuyện này, nhưng Thái Thượng trưởng lão lại không cho phép..."
Thiệu Hàn Nhân gương mặt hiện lên âu sầu nói.
"Vậy ra là ý của Thái Thượng trưởng lão...
Chắc hẳn Thái Thượng trưởng lão muốn tự mình điều tra chuyện này..."
Thân Quý Tấn suy đoán.
"Bản tọa cũng nghĩ như vậy!"
Thiệu Hàn Nhân gật đầu.
Chiều tối hôm sau.
Ngoại viện Minh Vô Thần tông.
Lăng Tiểu Mạc ung dung đi về phía rừng trúc, hắn vừa dọn dẹp nhà xí xong.
Bước đến gần nhà, hắn nhìn thoáng thấy một nữ nhân đang đứng trước sân.
"Sư tỷ...?"
Lăng Tiểu Mạc tay giơ lên gọi.
"Sư đệ...ngươi sống ở đây sao?"
Triệu Minh Anh nhíu mày.
Tiểu Mạc gật đầu.
"Vết thương của ngươi ra sao rồi?"
Triệu Minh Anh quan tâm hỏi.
"Ta có đắp thảo dược, cũng đã đỡ hơn..."
"Tông môn không đưa ngươi đan dược để trị thương sao?"
Triệu Minh Anh ngốc trệ.
"Đã hai năm nay tông môn không còn chu cấp cho ta nữa..."
Lăng Tiểu Mạc cười khổ, đáp.
Triệu Minh Anh khẽ nhíu mày.
Nàng lấy ra một lọ Trị thương đan từ không gian giới chỉ, đưa cho hắn.
"Cầm lấy, sẽ tốt cho vết thương của đệ..."
"Đây là...?"
"Là Trị thương đan"
Lăng Tiểu Mạc lắc đầu.
"Vết thương của ta, loại này không có tác dụng..."
"Đan dược này rất công hiệu khi chữa trị ngoại thương...đệ..."
Triệu Minh Anh còn chưa nói hết câu thì Lăng Tiểu Mạc liền đứng trước mặt nàng, cầm tay nàng đặt lên ngực hắn, chổ vết thương.
"Thương tích của ta là nội thương...chỉ có sư tỷ mới chữa lành được thôi..."
Triệu Minh Anh chợt đỏ mặt, liền rút tay về.
"Mồm mép lanh lợi..."
"Ahahaha..."
Lăng Tiểu Mạc cười lớn.
Tên thanh niên trước mặt nàng, ba lần bốn lượt lừa nàng, lại còn dẻo mồm dẻo miệng, tính tình thì cứ như trẻ con.
Nhưng là, nàng không ghét hắn, không thể cũng không muốn ghét hắn chút nào.
"Đến đây, ta cho tỷ xem cái này!"
Hắn lại nắm tay nàng, kéo nàng ôm vào, sau đó vận thân pháp nhảy đi.
Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối ngày yếu ớt soi rọi một mảng trời.
"Đẹp...đẹp thật..."
Triệu Minh Anh ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn thốt lên.
"Đúng là rất đẹp!"
Lăng Tiểu Mạc nhìn chằm chằm vào Triệu Minh Anh, cảm thán.
"Sư đệ...ngươi nhìn gì đấy?"
"Ta nhìn tỷ!"
Lăng Tiểu Mạc thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống.
Triệu Minh Anh đỏ mặt, cũng từ từ ngồi xuống, cách hắn một thước.
"À phải rồi, hai ngày nữa tông môn sẽ tổ chức bàn luận võ học giữa các đệ tử, để chọn ra năm Nội môn đệ tử mới!
Sư đệ, ngươi có tham gia không?"
Triệu Minh Anh bất chợt hỏi.
Lăng Tiểu Mạc lắc đầu.
"Ta sẽ không tham gia..."
"Tại sao?"
"Đơn giản vì ta không thích!"
"Đệ không muốn trở thành Nội môn đệ tử hay sao?"
"Nội môn hay Ngoại môn có gì khác nhau? Cũng chỉ là cái danh xưng mà thôi..."
"Tùy đệ vậy..."
Triệu Minh Anh ngắm nhìn lần cuối, trước khi mặt trời biến mất.
Xoạt...
Tiểu Mạc bất chợt nắm tay nàng kéo lại gần.
"Ta chỉ muốn ngày nào cũng được cùng tỷ ngắm mặt trời lặn mà thôi..."
Minh Anh đỏ mặt.
"Tỷ có thích ta không?"
Minh Anh liền nhìn hắn, nhíu mày.
"Đệ muốn ta nói bao nhiêu lần đây hả?"
"Cành nhiều càng tốt.."
Hắn mỉm cười.
Triệu Minh Anh khẽ đấm vào tay hắn một cái, sau đó gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói.
"Ta...thích đệ..."
Lăng Tiểu Mạc vòng tay qua người Triệu Minh Anh, ôm nàng.
"Ta cũng thích tỷ..."
Khụ...khụ...
"Hai người trẻ các ngươi làm cho lão già này cảm thấy khó chịu a!"
Đúng lúc này, một giọng nói ôn tồn trầm trầm vang lên phía sau hai người.
Lăng Tiểu Mạc cùng Triệu Minh Anh giật mình quay lại.
Giây lát nhận ra người vừa lên tiếng, hai người liền quỳ hành lễ.
"Thái Thượng trưởng lão..."
Triệu Minh Anh bối rối, gương mặt nàng đỏ bừng lên.
"Đứng lên đi!"
Minh Thái Hoàng vẫy vẫy tay về phía hai người.
"Thái trưởng lão không phải đang bế quan hay sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?"
Triệu Minh Anh ngập ngừng hỏi.
"Ta là chọn chổ này để bế quan, đám trẻ các ngươi lại đến đây phát cơm chó, ta làm sao tĩnh tâm cho được?"
Thái Thượng trưởng lão ôn tồn nói.
"Đã...đã làm phiền Thái Thượng trưởng lão bế quan...đệ tử tội đáng chết..."
Triệu Minh Anh vội nói.
"Hahahaa...ngươi không cần phải khẩn trương như thế, ta chỉ đùa thôi!"
Thái Thượng trưởng lão cười lớn.
Gương mặt Triệu Minh Anh trở nên đặc sắc.
"Tiểu tử, chinh phục được Đại đệ tử của tông môn, ngươi cũng không tệ a!"
Thái Thượng trưởng lão nhìn Lăng Tiểu Mạc nói.
Tiểu Mạc cười cười đáp lại.
"Thái trưởng lão quá khen..."
Triệu Minh Anh chợt lườm hắn một cái.
Hắn lập tức nghiêm túc lại.
"Đúng là ta đang bế quan, nhưng nghe được sự tình ở Nhã Cư cốc, vì thế đã đến đây tìm bọn ngươi..."
"Thái trưởng lão...đệ tử..."
Triệu Minh Anh cúi mặt.
"Tình huống đó ngươi cũng không thể làm gì khác...Khô Lâu Vương là loại ma thú rất mạnh..."
Thái Thượng trưởng lão lắc đầu.
"Nhưng làm sao loại đó ma thú lại xuất hiện ở Nhã Cư cốc?"
Lăng Tiểu Mạc hỏi.
"Là vì thứ bên trong của Minh Anh..."
Thái Thượng trưởng lão trầm ngâm nói.
"Thứ...bên trong đệ tử?"
Minh Anh ngạc nhiên, gương mặt hiện lên ngốc trệ.
"Đúng, chính là thứ bên trong ngươi!
Minh Anh, ngươi là chủ nhân của Tiên Thiên chi thể..."
Thái Thượng trưởng lão giải thích.
"Tiên thiên chi thể?"
Minh Anh ngơ ngác.
Lăng Tiểu Mạc thì âm trầm nhìn nàng.
Trước nay nàng chỉ nghe qua các loại Ngũ hành chi thể, Thiên Ma chi thể, Băng hệ chi thể...
Tiên Thiên chi thể, nàng chưa từng nghe qua.
"Thái trưởng lão, Tiên Thiên chi thể là...?" nàng hỏi.
"Tiên Thiên chi thể trên thế giới này chỉ tồn tại một cái duy nhất, đó là..."
Thái Thượng trưởng lão ôn tồn giải thích.
"Là chìa khóa phong ấn thần hồn của Thiên Ma Hoàng..."
Lăng Tiểu Mạc tiếp lời Minh Thái Hoàng.
Minh Thái Hoàng cùng Triệu Minh Anh ngạc nhiên nhìn Lăng Tiểu Mạc.
"Tiểu tử, ngươi làm sao lại biết được chuyện này?!!".