Bạn có biết điều gì khiến hai người phải buông tay nhau ngay trong ngày mà chúng ta yêu nhau rất nhiều không?
Dù cho chúng ta có ràng buộc, nắm tay nhau, hay ôm nhau thật chặt.... nhưng cuối cùng cũng sẽ phải buông tay...
Điều hòa bị hỏng...huh...
"Mày làm gì mà ôm tao chặt thế? Nóng muốn chết" Tôi ngước đầu lên nhìn dáng người cao lớn đang ôm chặt tôi như một con trăn trong căn phòng ngột ngạt chỉ có một cái quạt đang quay qua lại cho mát.
"Giỏi cằn nhằn"
"Phải cằn nhằn chứ, đã kêu gọi kỹ thuật đến xem điều hòa bữa hôm trước rồi nhưng đã không gọi phải không."
Tôi thề đây không phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện với tên khốn đẹp trai này về việc điều hòa bị hỏng. Nói thì hay rồi nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ. Kết quả là gì, ngủ với thời tiết quá nóng.
"Biết sai rồi, tha thứ cho được không?" Người cao lớn mỉm cười và áp nhẹ môi lên gò má của tôi.
"Không." Tôi quay đầu đi, không ngờ điều này lại mở đường để mình bị bắt nạt. Hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến tim choáng váng và nổi da gà, cơ thể như bị chuột rút và kiệt quệ.
"Có thật không?"
"Thật"
"Cho nghĩ lại."
"Cái tay, dừng lại"
Tôi dùng hết sức đánh vào cánh tay to lớn đang ngấm ngầm đặt trên bụng trước khi nhìn vào mắt và thấy rằng người đẹp trai đang làm một bộ dạng rất quỷ quyệt.
Không thể tin rằng đây chính là người từng là học sinh xuất sắc nghiêm khắc và khó gần.
"Ích kỷ quá đi."
"Tất nhiên rồi" Tôi buột miệng và dùng tay đẩy trán người kia ra khi khuôn mặt đanh đá đó cố rướn người hết lần này đến lần khác.
*
Kể từ khi tôi bị bắt, có chủ sở hữu,... mang khăn mang áo chạy theo người con trai này mà không suy nghĩ kỹ. Gửi bà Ratchanee, bà mẹ xuất chúng một mình ở nhà, tiếng chửi bới của đám bạn bè "năm người" còn lãng đãng bên tai khiến con phát điên, bảo rằng con là người con trai điên cuồng đến nỗi không nhớ người sinh ra mình nhưng ai biết rằng mẹ tôi là người đã đưa tôi đến trước căn hộ của người đẹp trai?
Thực ra, tôi mới chuyển đến căn hộ của anh chàng đẹp trai một thời gian ngắn vì nó gần trường đại học. Năm nhất có thể có các hoạt động phải được hoàn thành vào buổi tối và buổi tối về nhà khá khó khăn nên tôi ở lại đây ngủ thay vì đi lại xa cho đỡ mệt.
Có lẽ tôi không phải điều chỉnh nhiều để ở đây vì suốt năm lớp M.6, tôi vẫn thường đến và bị ám ảnh thường xuyên nhưng cũng không phải là không có. Bởi vì chúng ta phải chấp nhận rằng chúng ta khác biệt vì các gia đình khác nhau, mỗi người được đào tạo và nuôi dưỡng khác nhau. Đến ở với nhau gần 24 tiếng đồng hồ, từ thức dậy, ăn ngủ, xích mích với nhau khá thường xuyên, thậm chí từ việc nhỏ đến việc lớn.
Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi vì chúng ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình.
*
"Ahh" Một tiếng rên rỉ khó chịu phát ra từ phía trước phòng ngủ, tôi bước ra khỏi bếp và thấy một người cao lớn đang điên cuồng đung đưa trên một thanh xà đơn mới mua.
Sau một lúc, đầu bên kia có lẽ nhận thấy tôi đang lén lút nhìn nó nên nó nhướng mày.
"Muốn tập không"
"Không, lười."
Tôi và tập thể dục được coi là hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau. Càng nhiều bài học từ sự kiện chạy bộ trong quá khứ trở nên ám ảnh và lấp đầy hơn, khiến tôi phải nói không trong một thời gian dài.
Nhưng những gì tôi nghĩ và suy nghĩ của người kia là những điều hoàn toàn khác nhau.
"Nghĩa là trong phòng à" Nó cười và làm vẻ mặt mời gọi, thế là tôi nhe răng chỉ tay vào đầu mình trước khi quay vào bếp tiếp tục làm bữa sáng, việc gần đây tôi rất ít làm trừ khi có người yêu cầu, tức là trung bình 6 ngày một tuần... ơ có thường xuyên không?
Sau khi vào bếp và nấu xong, tôi vội vã đi tắm và thay quần áo. Trở ra và bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng phục vụ với nước cam và trái cây như thể đang đi nghỉ dưỡng.
Có lẽ cả hai chúng tôi không có nhiều thời gian để ăn cùng nhau và chuẩn bị những thứ khác vì chúng tôi phải gấp rút đến trường đại học. Hôm nay có hoạt động chào mừng sinh viên Freshy đầu năm.
*
Chà
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi chung cư thì trời đổ mưa to. Mặc dù bản tin dự báo thời tiết tối qua vẫn nói rằng hôm nay Bangkok có bầu trời quang đãng.
"Chỉ cần đi lên lấy một chiếc ô."
"Được." Tôi nhìn bóng dáng cao lớn đang bước trở lại thang máy. Bản thân tôi đến ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh. Chẳng mấy chốc, người đẹp trai quay trở lại với chiếc áo mưa màu hồng đưa cho tôi, trong khi nó cầm một chiếc ô trên tay.
"Chỉ có một chiếc?"
"Ừm"
"Còn mày?"
"Một chiếc ô là đủ rồi." Anh chàng đẹp trai giơ chiếc ô trong tay lên. Tôi gật đầu, vội vã mặc áo mưa và bước đi với thân hình cao lớn với chiếc áo mưa che những giọt mưa từ trên cao.
"Xít vào một chút, cánh tay bị ướt bây giờ."
"Không sao" Người đẹp trai nhún vai, không di chuyển xít vào như tôi đã ra lệnh.
"Xít vào" Cuối cùng tôi phải lên tiếng thì nó mới chịu làm theo.
Phải để tức giận!
Và bây giờ... nó đang hành động như một anh hùng. Chấp nhận đầu tư bị ướt vai còn lại để tôi không bị ướt mưa.
Nhưng mày quên rằng tao đang được bao phủ trong chiếc áo mưa màu hồng rực rỡ này.
"Kẹt xe kinh khủng" tôi càu nhàu, nhìn xuống đường thấy tất cả ô tô đều đang đậu vẫn không di chuyển và chiếc xe buýt chuẩn bị lên có thể được nhìn thấy từ xa, nhưng tôi không thể nào với tới nó. Haiz!!
Khi lên được xe như lòng mong muốn, tôi phải gặp tình trạng tắc nghẽn cực độ, căng như cá hộp bị đập bể. Cộng với tất cả những thứ chứa đầy những mùi hương khác nhau trong xe và nóng nực làm tôi choáng váng muốn ngất đi.
"Nổi không?" Người đứng phía sau tôi lo lắng hỏi.
"Nổi" Tôi gật đầu.
"Dựa vào"
Tôi không biết đó là một câu nói hay một câu lệnh bởi vì khi nói xong, người đẹp trai kéo tôi vào vai nó.
Đúng như tên gọi, thành phố ngự trị giải vô địch xe hơi số một thế giới khoảng cách chỉ chục km nhưng phải mất khoảng hai giờ để di chuyển. Điều tốt là người đẹp trai đã lên một kế hoạch trước. Vì vậy, chúng tôi đã đến trường đại học trong thời gian ngắn.
~ Mắt xung quanh, xung quanh, xung quanh, mắt, mắt, mắt, mắt, hula hula, dứa, dứa
* Chua, không chua...(chua)
* Chua, không chua...(chua)
Chua với muối, ngọt với muối
Chua với muối, ngọt với muối
Nếu không có muối... Không cần phải chấm bất cứ thứ gì.
Dứa, dứa~
Phần điệp khúc hài hòa được đi kèm với nhịp trống giải trí từ tất cả các góc của trường đại học. Đó là tín hiệu cho thấy các hoạt động chào đón đàn em Freshy hàng năm đã chính thức bắt đầu.
~ Trái tim duy nhất mà bạn có
Kình kịch kình kịch...
Hãy mở cửa trái tim
Tùng tùng xèng tùng tùng...
Đừng nghĩ rằng mình kém cỏi.
Tùng tùng xèng tùng tùng...
Muốn mắng thì chỉ mắng cái cơ thể này thôi ~
Khi bài hát giải trí kết thúc, các đàn anh đàn chị và các sinh viên năm nhất được giải tán. Các anh chị năm hai đi vào, bảo học sinh năm nhất ngồi thành một hàng, mỗi hàng mười người, tổng cộng năm hàng. Tôi ngồi đầu tiên ở hàng thứ hai, trong khi anh chàng nóng bỏng nhất ngồi cạnh tôi ở hàng tiếp theo. Nó nháy mắt cười với tôi vài lần và còn trêu rằng tôi nhảy bài quả dứa rất xấu, lúc đó tôi gần như muốn hét lại nhưng lại cố gắng quan tâm đến bạn bè và tiền bối của mình.
Mình nhảy giỏi quá, lúng túng như một con bọ ngựa đang cầu nguyện.
"Ba bài hát đã trôi qua. Tôi nghĩ rằng nhóm mười hai bạn trẻ đáng yêu, đẹp trai, xinh gái sẽ tràn đầy năng lượng và sẵn sàng thực hiện công việc của mình ngày hôm nay, phải không? Nhưng trước khi cùng tham gia các hoạt động, chúng ta hãy tìm hiểu nhau nhiều hơn trước đã."
"Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ để tất cả những người trẻ tuổi ở đây giới thiệu bản thân với bạn bè của họ, sẽ không có gì hay ho nếu giới thiệu bản thân theo cách thông thường."
"Oke được tồi, tôi cho các em năm phút để chuẩn bị. Sau đó chúng tôi sẽ đến và hãy bắt đầu từ hàng đầu tiên."
Khi P'Jen, sinh viên năm thứ hai khoa Điều dưỡng nói xong, người đẹp trai quay sang nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu nhưng trách tôi đi đầu tôi bây giờ vẫn trống rỗng, để tôi nghĩ cho người khác khả năng là bằng không.
"Chúng ta hãy bắt người khác." Tôi thì thầm với nó những sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì cho đến khi đến lượt chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ nghe được rất nhiều ý tưởng từ người này người kia, rồi kết hợp chúng thành của riêng mình. Nó gật đầu đồng ý.
Khi thời hạn kết thúc, P'Jen cùng với P'Kung và P'Manao đến từ khoa Khoa học để những người bạn ở hàng đầu tiên bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi là Nat Wisawad. Mặc dù khuôn mặt của tôi rất tiêu cực, nhưng nếu bạn thử bắt đầu một mối quan hệ, tôi đảm bảo rằng bạn sẽ bị ấn tượng."
Wow wow wow ~~
Hét lớn~~
Tiếng la ó và la hét của cả đàn anh năm hai và bạn cùng trang lứa năm nhất của họ nổ ra xung quanh. Khu vực của anh chàng kỹ sư đầu tiên bứt phá dẫn đầu trong phong độ đỉnh cao khiến người tiếp theo toát mồ hôi hột.
"Mở đầu là một tiêu chuẩn cao nhé N'Nat. Nhưng anh rất hào hứng và thích nó. N'King, người tiếp theo không được bỏ cuộc nhé." P'Kung trêu chọc trước khi đưa micro cho người tiếp theo.
"Xin chào ạ, (King dược sĩ) Dược Vương, nếu bạn thích, hãy đến bất cứ khi nào bạn muốn."
Wow wow wow ~~
Hầu hết các âm thanh ở vòng quanh đây là tiếng của bạn nam từ hàng ghế sau.
"Chàng trai phía sau nhỏ tiếng thôi." P'Manao nhếch miệng nhìn cậu bạn nam năm nhất vẫn đang la ó ầm ĩ.
Phần giới thiệu tiếp tục cho đến khi đến lượt người cuối cùng ở hàng đầu tiên.
"Boy bác sĩ thú y, tôi không có khẩu hiệu, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng Dược Vương rất dễ thương."
Hú hét~~
Ôi~~
Tiếng la hét của các cô gái và tiếng la ó của các chàng trai thuộc nhiều thể loại khác nhau trộn lẫn với nhau. Trộn với nhau chính xác đủ để tạo ra tiếng cười và tiếng cười.
"Bình tĩnh nào em trai, chúng ta mới gặp nhau chưa đầy một giờ." P'Jen nói
"Vậy chúng ta hãy chuyển sang hàng thứ hai. Người này nên có một ý tưởng tuyệt vời vì khi nhảy giải trí không có chút sức lực nào cả." P'Kung trêu chọc, tôi hơi xấu hổ nhưng phải thừa nhận rằng vòng eo của tôi không bao giờ dừng lại khi tôi nghe nhạc giải trí.
"Xin chào ạ, Gun kế toán. Nếu bạn không trúng xổ số, không sao cả. Chỉ cần cậu ấy thích là đủ."
Hú hét~~
Wow wow wow ~~
"Anh rất thích em" Một nhóm đàn anh năm hai khác từ bên cạnh truyền đến, tôi quay lại nhìn và chỉ có thể cười xấu hổ.
"Không sao đâu, N'Gun." P'Jen mỉm cười với tôi trước khi đưa micro cho người tiếp theo và cho đến người cuối cùng trong hàng của tôi.
"Xin chào ạ, Ning Thanta. Chuông vang lên là do ai đó đã đánh vào nó. Bác sĩ Tin dễ thương quá, bạn có người yêu chưa ạ?"
Hú hétttttttttt!!!!
Nếu đặt một máy đo âm thanh ở đây, nó có thể bị phá hủy bao nhiêu lần? Hàng trăm decibel đó không thể đánh giá thấp. Bởi vì những gì tôi nghe thấy là tiếng hét lớn nhất mà tôi từng nghe trong cuộc sống này.
Sự quyến rũ thực sự mạnh mẽ..huh
"P' đã nói rồi, N' Ning cô ấy rất mạnh mẽ." P' Manao cong môi nói với Thanta.
"Tiếng hét to đến nỗi chắc anh phải yêu cầu cậu ấy trả lời" P'Kung nói trước khi đưa micro cho anh chàng đẹp trai. Nó đứng dậy trước mặt mọi người.
"Xin chào ạ, Tin Y khoa. Muốn có một cô gái tay trong tay đi dạo, nhưng người yêu rất ghen ạ."
Hét hét hét hét hét hét hét hét hét~~
Hét hét hét hét hét hét hét hét hét~~
Tiếng hét lần này to gấp đôi lần trước, thật đấy, chuyện gì thế này, sao lại hot như thế này.
"Mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không chỉ N' Ning. P' cũng đang tổn thương." P' Jen làm động tác lau nước mắt.
"Và để không làm tổn thương chúng ta nữa, mời người tiếp theo."
"Khẩu hiệu của mày rất khó chịu, tao nói cho mày biết." Tôi quay sang trêu chọc người bên cạnh, người đó quay sang nói nhỏ.
"Thành thật đến từ trái tim."
"Muốn nôn" Tôi giả vờ nôn vì đã quá chán những trò đùa của nó.
Sau khi hoàn thành hoạt động giới thiệu bản thân và bước vào hoạt động chấp nhận tình nguyện viên. Đàn năm thứ hai nói rằng đây là một hoạt động mới vừa được tổ chức trong năm thứ hai này, bằng cách chia các đàn em thành hàng khi ngồi và bốc thăm để thực hiện các hoạt động tình nguyện, trong đó sẽ bao gồm:
Hoạt động thứ nhất là làm sạch các tòa nhà, cơ sở và thu gom rác thải.
Hoạt động thứ hai là sơn làn đường xe đạp, bãi đậu xe dành cho người khuyết tật và thiết bị tập thể dục ngoài trời
Hoạt động thứ ba là trồng cây xanh và tạo cảnh quan.
Hoạt động thứ tư là sản xuất xà phòng vệ sinh.
Bốc thăm là nhiệm vụ của đàn anh năm thứ hai liên tiếp nhau. Ở hàng của tôi là P'Joo từ Khoa Kiến trúc, tham gia hoạt động đầu tiên. Còn hàng của tên đẹp trai đi sản xuất xà phòng vệ sinh.
"Đợi đã các em, mỗi hàng cử đại diện đi lấy trang bị và đi theo đàn anh năm hai của mỗi hoạt động, đi thôi." P' Jen nói với mọi người. Trước khi đại diện của mỗi hàng đứng dậy đi lấy thiết bị đã được đặt bên cạnh.
Tôi đi nhặt chổi dừa cùng một bạn ở khoa Môi trường, trong khi các bạn khác phụ nhặt những vật dụng liên quan. Nào là chổi quét sàn, bao rác, cào, dung dịch tẩy rửa... sau đó theo chân P'Joo đến khu vực có chúng tôi chịu trách nhiệm.
"Xin chào các em, một lần nữa P' xin tự giới thiệu về bản thân mình. Tên P' là Joo, có thể gọi là Kangaroo cũng được nhé, đang học năm 2 khoa Kiến trúc, vì hoạt động tình nguyện của nhóm chúng ta ngày hôm nay như đã biết, chúng ta phải đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau. Khuôn viên các khu vực chúng tôi chịu trách nhiệm là xung quanh tòa nhà của Hiệu trưởng và Thư viện trung tâm."
"Vâng, vâng ạ"
Tôi thuộc nhóm đầu tiên nên quay sang nói chuyện với các bạn và bắt đầu phân chia công việc, cây chổi dừa là vũ khí lợi hại của tôi. Nó bắt đầu bằng việc quét lá bên hông tòa nhà. Các bạn khác đã giúp thu gom rác và bỏ vào túi.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu cọ rửa, lau chùi cầu thang dẫn lên tòa nhà và ghế đá.
Tuy hơi mệt vì thời tiết hôm nay khá nóng nhưng không khí vẫn rất vui vẻ vì đây là lúc chúng tôi được làm quen và trò chuyện với những người bạn mới.
Kết thúc hoạt động tình nguyện kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Đó là vào giờ nghỉ trưa, các đàn anh năm hai mang hộp cơm trưa cho tất cả sinh viên năm nhất, để chúng tôi ngồi ăn tùy thích. Tôi và tên đẹp trai chọn ngồi trên ghế đá cạnh tòa nhà nơi chúng tôi đang sinh hoạt cùng với ba người bạn từ khoa Khoa học và Sức khỏe y tế
Khi mọi người ăn trưa xong, sau đó đàn anh năm hai bước đến để chào đón đàn em vào giảng đường của trường đại học để tập hát và nghe bài thuyết trình của ban giám hiệu trường.
Chúng tôi, sinh viên Freshy, dần dần đến ngồi ở những vị trí có bảng tên của nhóm. Trước chiếc ghế, người đẹp trai không đi đến ngồi cùng hàng với bạn mình nhưng chọn ngồi cạnh tôi. Tôi nhìn và ngẩng đầu lên để chỉ nó ngồi cạnh bạn bè của mình nhưng người kia không quan tâm đến.
Huh...huh!
Bước vào phạm vi hoạt động tập hát P' Pito từ khoa Âm nhạc được làm đại diện dạy hát, tính đại khái cũng gần chục bài, mà tôi chỉ nhớ đoạn đầu của bài đầu tiên.
Quay sang nhìn tên đẹp trai, nó mấp máy miệng lên xuống nhưng không phát ra tiếng. Không biết là đang hát hay chửi thề vì chán, lúc này người đó có thể đã nhìn thấy rằng tôi đang nhìn nó. Nó quay lại nhướng mày nhìn tôi như muốn hỏi.
"Không, không phải" Tôi từ từ ngậm miệng lại.
Trước khi tôi nhận được hồi âm, một từ mà tôi đã nghe từ nó trong nhiều năm, gần như trở thành từ tạo nên mấu chốt của cuộc đời tôi.
"Ngu ngốc"
"Mày muốn ăn đòn hả?" Tôi nắm chặt tay và làm điệu bộ trách mắng. Người cao lớn nhún vai trước khi tiếp tục im lặng.
Sau khi tập hát xong, ban giám hiệu trường đại học trong đó, thầy Hiệu trưởng chào mừng và gửi lời chào đến các tân sinh viên và chúc mọi người hạnh phúc với 4-6 năm sống trong ngôi trường đại học này.
Vào buổi tối, đàn anh năm hai thông báo cho Freshy, mọi người năm nhất tách ra và quay trở lại công việc của riêng họ. Hẹn nhau tại khu vực hoạt động của mỗi nhóm lúc 19h00 để bắt đầu sinh hoạt trong đêm (Overnight).
Trang phục trong buổi tối này sẽ được cho mặc áo nhóm, áo của mỗi nhóm là khác nhau. Cũng tùy đàn chị thiết kế nhưng áo free size tôi mặc khá ít. Mặc khác đối với anh chàng đẹp trai với chiều cao của mình chiếc áo vừa vặn một cách hoàn hảo.
Tôi chỉ có thể tự hỏi liệu nó có lấy con robot của mình làm hình mẫu hay không.
Khi tất cả đã các đội quân đã tập hợp bên nhau, hoạt động giải trí vui nhộn bắt đầu, anh chàng đẹp trai nhảy sai ngay từ bài đầu tiên nên bị phạt cho anh chàng nhảy solo cho bạn bè xem.
Tôi đã chuẩn bị để cười kể từ khi thậm chí còn chưa bắt đầu nhảy vì tôi biết kỹ năng nhảy của nó tệ đến mức nào và đó chính xác là những gì tôi nghĩ, dáng vẻ lúng ta lúng túng, không biết giơ tay hay chân nào trước của nó là điều mà ai cũng thấy.
"Có vẻ như N' Tin đang ngại, muốn có bạn nhảy cùng không" P' Jen hỏi anh chàng nóng bỏng.
Anh chàng đẹp trai làm vẻ mặt bối rối trước khi liếc nhìn tôi.
Này... đừng nhìn tao nữa.
Tôi mắng nó bằng một cái nhìn.
Không, đừng nghĩ đến việc làm điều đó.
Và nó gật đầu với đàn anh.
"Vậy thì cho N' Tin quyền chọn 1 bạn may mắn đi."
''Gun Kế toán''
Thằng khốn!
"Yêu cầu người đứng đầu cũng không tệ, mời N' Gun ra mặt trận."
Tôi nở một nụ cười khan với đàn anh trong khi liếc nhìn nó một cách khó khăn trước khi đứng dậy và đứng cạnh nó một cách miễn cưỡng và cần thiết.
"Hai người nên nhảy bài nào?" P'Manao cầm micro và hỏi ý kiến của những người bạn trong nhóm.
"Bài Yak"
Trước khi các fan hâm mộ của anh chàng đẹp trai hét lên như thông thường
Vậy đó ... bài hát tuyệt vời quá.
~~Mắt đỏ, Đừng quá mạnh, đầu em đau, đầu gối em đau.
Mắt đỏ, Đừng quá mạnh, đầu em đau, đầu gối em đau.
Em nói đừng đến, đừng đến.
Em nói đừng đến, đừng đến.
Đừng làm em đau đầu gối.
Năm sau, anh sẽ có một nhóm nhạc.
Em sợ bụng tròn. đừng đến, đừng đến.~~
La hét!~~
Tiếng la hét rất lớn. Đặc biệt là trong khoảng thời gian "Đừng làm em đau đầu gối" mà lúc đó quay sang nhìn người đẹp trai thấy nó nẩy người bầm dập nhưng nhìn mượt mà hơn vòng 1 phải show solo.
Nhưng dù nhảy dở cỡ nào, các cô gái cũng sẵn sàng lên giọng cổ vũ không ngừng cho anh chàng điển trai.
"Trái tim P' không tốt chút nào. Khi P' còn trẻ đã thực sự giỏi về nó." P'Kung đặt tay lên ngực trước khi yêu cầu sự chấp thuận từ những người bạn năm nhất trong nhóm đã hét lên. Trở lại là câu trả lời rõ ràng mà mọi người rất thích.
Sau đó là hoạt động trò chơi.
"Lát nữa P' sẽ có trò chơi cho các em chơi để thắt chặt tình thân hơn nữa với hoạt động mang tên 'Pu Long Ru'
Luật chơi là chúng ta sẽ cho các đàn em ngồi thành vòng tròn và sau đó chúng ta sẽ nói các số từ một đến bốn. Sau đó bảo các em làm như sau:
Thứ nhất, tạo một vòng tròn bằng tay trái của bạn. Bằng cách làm cho ngón trỏ và ngón cái gặp nhau, tay phải giơ một ngón tay lên.
Thứ hai, xoa ngón trỏ bên phải xung quanh vòng tròn trên bàn tay trái của người bạn của mình
Thứ ba, đặt ngón trỏ phải của bạn vào bàn tay của bạn mình để tạo thành một vòng tròn.
Thứ tư, bàn tay trái được khoanh tròn phải nắm được ngón trỏ bên phải của bạn mình, đồng thời phải giữ cho ngón tay của mình không bị bạn mình nắm được.
Ai bị bắt bằng ngón trỏ sẽ bị phạt nhảy múa".
"Vậy chúng ta hãy tản ra và ngồi thành một vòng tròn."
Cuối giọng nói của đàn anh năm thứ hai, tôi và các bạn ngồi thành một vòng tròn mà bên trái tôi là một bạn cùng khoa Môi Trường. Còn phía phải thì không thể là ai khác ngoài anh người yêu đẹp trai của tôi.
"Chuẩn bị xong chưa các em, chúng ta đến vòng tiếp theo diễn tập."
"Thứ nhất, tạo một vòng tròn bằng tay trái của bạn, tay phải giơ một ngón trỏ lên, xoay một vòng."
"Thứ hai, lấy ngón trỏ tay phải của bạn và xoa quanh vòng tròn trên bàn tay trái của bạn mình. Xoa. Xoa."
"N' Boy không cần phải làm như vậy, chỉ cần xoa, xoa." P' Jen nheo mắt nhìn người bạn khoa Thú y.
"Hahahaha" Tiếng cười nổ ra xung quanh khi P'Manao giả vờ nói sai, nghe có vẻ hai mặt.
"Cứ đút vào đi, ngón tay không cần phải di chuyển lên xuống liên tục."
"Hahahaha"
"Và nếu tôi nói bốn? Các em tay trái khoanh tròn phải nắm chặt ngón trỏ tay phải và cùng một lúc các em đặt ngón tay vào tay bạn mình phải rút ngón tay của mình ra không để bạn bè bắt được."
"Oke Được chứ?"
"Được, được ạ." Mọi người đồng thanh đáp.
"Vậy chúng ta hãy bắt đầu vòng một. Bất cứ ai thua trong vòng này phải đến và nhảy theo bài hát Kai Yang nhé.
"Mày đừng động vào ngón tay của tao" Tôi vội vàng quay sang người đẹp trai. Bởi vì tôi không muốn đi lên để thể hiện tiềm năng lắc lư eo một lần nữa nhưng người kia lắc đầu và nhún vai theo kiểu con lừa.
"Tao thua mất"
"Chấp nhận thua đi"
"Không"
Khốn nạn!
"Nào các em....làm một vòng tròn bằng tay trái, giơ ngón trỏ tay phải lên một ngón và chờ đợi
Thứ hai..... lấy ngón trỏ tay phải của bạn và xoa quanh vòng tròn trên bàn tay trái của bạn mình.
Sau đó, ba... đặt ngón tay vào tay bạn mình.
Và rồi một người..... quay lại tạo vòng tròn bằng tay trái, tay phải giơ ngón trỏ lên và xoay tròn.
Tiếp theo là ba.... đặt ngón tay vào tay của bạn mình.
Và rồi bốn...."
Khi hết tín hiệu số bốn của P' Manao, tôi vội nắm lấy ngón tay của bạn mình bên trái và nhanh chóng vội rút ngay ngón tay phải ra khỏi tay người đẹp trai.
Và kết quả là tôi không thể chạm vào ngón tay của bạn tôi. Nhưng ngón tay của chính mình lại bị người đẹp trai này nắm chặt, giữ chặt, đến khi ngón tay rút ra đúng lúc cũng không thoát. Cuối cùng, hai chúng tôi và những người bạn của chúng tôi, những người thua cuộc phải bước ra phía trước trong tư thế gà quay.
"Cố lên nào, gà nướng đã sẵn sàng."
"Gà nướng đã sẵn sàng"
Đi nào
~ Gà nướng bị cháy gà nướng bị cháy
Nó sẽ được xiên..ah
Cắm mông trái Cắm mông phải
Thực sự nóng thực sự nóng
Gà nướng bị cháy gà nướng bị cháy
Nó sẽ được xiên...ah.
Cắm mông trái Cắm mông phải
Thực sự nóng, thực sự nóng ~
Mặc dù tôi mệt mỏi vì gắng sức nhiều cho bài hát. Nhưng tôi có thể cảm thấy rằng khi nghe bài hát gà quay linh hồn của món gà nướng Wichian Buri ven đường bị nhổ lông toàn thân cho đến khi vô tình mặc nội y khiêu vũ. Đấu tranh bằng tất cả sức lực của mình mà không cần nhìn đến phản ứng của những người xung quanh. Tôi chỉ biết mình phải nhảy hết sức có thể.
"Gà nướng N' Gun mạnh nhất thế giới, mạnh đến mức thèm ăn gà luôn" P'Kung đặt tay lên ngực giơ micro hỏi ý kiến các bạn trong nhóm, ai cũng gật đầu đồng tình. Người ta nói rằng món gà nướng này có một vòng eo rất tốt.
"Trông mày hạnh phúc thật đấy" người cao lớn thì thầm với tôi khi chúng tôi ngồi lại với bạn bè.
"Tất nhiên, tao được sinh ra để làm việc này. Tao có thể nhảy suốt đêm." Tôi chấp nhận.
Chà, con người thật ngầu và thông minh, tôi không thể phủ nhận điều đó vì bằng chứng là không thể tin được.
"Suốt cả đêm?"
Một giọng nói mượt mà như vậy khiến tôi ngay lập tức quay lại và nhìn về nơi phát ra âm thanh ngay lập tức, và đó là những gì tôi nghĩ. Người bên cạnh đang trừng mắt và dùng tay xoa xoa cằm.
Trông rất xấu xí như đám thanh niên trong phim chực trêu ghẹo gái đẹp đi bộ qua.
"Nếu mày tiếp tục làm ánh mắt và khuôn mặt như thế này, tao sẽ tát vào đầu mày."
"Xin lỗi."
*
Các hoạt động củng cố mối quan hệ và giải trí vẫn tiếp tục.Mọi người đều rất thích hoạt động này. Cho đến khi thời gian trôi qua và đến 5:00 sáng ngày hôm sau.
"Đây là hoạt động cuối cùng rồicác em. Đó là một hoạt động tình yêu" P'Jen nói với giọng đều đều hơn lần trước.
Hoạt động tình yêu, thực chất là hoạt động Bai Sri Su Kwan.
Đàn anh năm hai sắp xếp cho các em Freshy ngồi thành vòng tròn với một ngọn nến nhỏ ở giữa trước khi chậm rãi hát một bài hát trên nền nhạc.
~ Âm thầm vui mừng từ ngày nào không biết
Tôi muốn nói xin chào khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của bạn
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã muốn nói chuyện và giao tiếp bằng ánh mắt.
Tìm bất kỳ từ nào để truyền tải thiện chí ~
Sau đó, P' dần dần bước ra khỏi góc của tòa nhà cùng với bày tỏ tình cảm với các N'
"Một lần nữa chào mừng các em đến với trường đại học của chúng ta."
"4 năm, 5 năm hay 6 năm, tôi muốn các sinh viên trải qua cuộc sống tại trường đại học này một cách đáng giá nhất có thể, cả về học tập và sinh hoạt."
"Những người bạn đang ở bên cạnh bạn bây giờ và những người bạn trong tương lai, xin hãy nắm tay nhau và mạnh mẽ bước đi cùng nhau."
"Các P' đều yêu thương tất cả các N'."
~ Người tốt đến là món quà của tôi.
Tại nơi này bạn luôn được chào đón.
Thế giới xoay tròn để chúng ta gặp nhau
Không phải mộng du, chúng ta đã thực sự gặp nhau~
Ta đảo mắt nhìn đàn anh năm hai trong nhóm luân phiên nói điều trong lòng, bao hàm cả chúc phúc, tôi không cầm được nước mắt.
Ngay cả trong một khoảng thời gian ngắn, tôi có thể cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong trái tim mình.
Anh chàng đẹp trai đưa tay nắm lấy tay tôi rồi nhẹ nhàng xòe ra như động viên, khiến tôi lập tức bật khóc.
~ Ràng buộc như kẹo bông trong roti
Sẽ tiếp tục khuyến khích những người tốt
Trái tim mình đang mơ mộng ở đâu?
Sẽ là linh vật của nhau và mãi mãi~
Sau phát biểu của đàn anh, chị năm hai, đến lượt Freshy nói về kiến thức, cảm nhận riêng về những hoạt động dành cho các đàn em trong hai ngày đêm vừa qua.
Người đầu tiên là King đến từ khoa Dược, nhận micro mà nước mắt lưng tròng.
"Cảm ơn mọi người. Hehe.. Mình rất vui.... Lần sau mình sẽ ghi nhớ. Nhớ mãi ngày này".
Tiếp theo là Khim từ Khoa Kỹ thuật
"Rất vui khi được gặp tất cả mọi người. Cả những sinh viên năm hai và tất cả những người bạn năm nhất của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian tốt đẹp này."
Micro liên tục được truyền đi cùng với bài hát "Lun" của Khun Su Boonliang do một học sinh năm hai cầm lái. Càng xúc động, tôi càng khóc nhiều hơn bao giờ hết.
Và sau đó là thời gian của tôi.
"Mặc dù tôi không trúng xổ số...haha. Một lần nữa, nhưng tôi đã nhận được tình bạn tốt từ mọi người như một phần thưởng. Cảm ơn các bạn rất nhiều một lần nữa."
Đến lượt anh chàng đẹp trai, nó cầm mic và nói theo phong cách của mình với giọng đều đều.
"Mọi thứ sẽ mãi ở trong tim chúng ta" người đẹp trai đặt tay lên vị trí ngực trái nói.
Ngắn thôi nhưng đau lòng và cảm động lắm. Tôi đã khóc hết lần này đến lần khác. Nước mắt lưng tròng tạo nên một khung cảnh kịch tính nhưng chỉ gói gọn trong một câu nói. Mọi người vỗ tay ầm ĩ như thể cả sự kiện chỉ có một người.
Các cô gái càng khóc to hơn.
Khi tất cả sinh viên năm nhất đã nói ra cảm xúc của mình, họ kết thúc bằng việc sinh viên năm hai thắt cổ tay cho sinh viên năm nhất trong bầu không khí ấm áp.
Tôi có thể thành thật nói rằng bây giờ tôi rất hạnh phúc.
[Tin]
"Nhức mỏi" Người vòng eo tốt càu nhàu, than thở khi nó ném mình xuống ghế sofa.
"Khi nhảy không suy nghĩ"
"Nhưng mà nó vui." Người kia nói xong liền lăn lộn một vòng suýt ngã khỏi ghế sofa, may mà tôi kịp thời đưa tay ra đỡ lấy.
"Ngủ ngon"
Tôi lắc đầu trước khi đi lấy một ít gel giãn cơ trong ngăn kéo, rồi ngồi xuống cạnh.
"Cái này đúng không?" Tôi hỏi.
Người kia gật đầu.
"Ừm"
Tôi bóp gel lên lòng bàn tay và xoa nhẹ xung quanh mắt cá chân, dọc theo bắp chân nó.
"Cảm ơn nhé"
Tôi không gật đầu đáp lại mà chọn cách phồng má chờ đợi.
Một lần nữa thấy vậy, nó nhe răng ra một cái trước khi chồm tới và áp đôi môi mềm mại của mình lên má tôi.
"Dễ thương lắm"
Tôi nắm lấy cơ thể mềm mại và ôm nó thật chặt trong khi hôn đầu người kia không ngừng.
"Buông ra" Nó phản đối.
"Không buông, không bao giờ buông"
[END]