Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tôi sẽ tin điều đó.
Tôi đứng nhìn tấm biển bê tông trắng tuy cũ kỹ nhưng ẩn chứa sự quyến rũ và ma mị với một niềm tự hào sâu sắc.
Khoa Thương mại và Kế toán
Ai có thể nghĩ rằng tôi sẽ có ngày hôm nay? Ngày mà tôi có cơ hội học đại học với đội ngũ giảng viên nổi tiếng toàn quốc. Nhìn lại hai năm trước, tôi vẫn là một học sinh khá bình thường, học chơi chơi mà thậm chí còn không có bất cứ kế hoạch gì với cuộc sống. Cho đến khi tôi thử nghĩ rằng mình sẽ học đại học hay không, nhưng rồi cuộc đời tôi gặp phải một bước ngoặt khi dính líu đến một ai đó. Người đã thay đổi cuộc đời tôi và tất nhiên nó đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Và người đó đã luôn sát cánh bên tôi. Ngay cả bây giờ, vẫn đứng yên, đứng bất động, rất bất động, thứ duy nhất cử động là đôi mắt lác đang nhìn tôi một cách si mê.
"Nhìn cái gì?"
"Còn nhìn cái gì nữa?" Bàn tay nó vò đầu tôi trước khi nhấn mạnh và ngáp ngắn ngáp dài như để đánh thức ý thức.
"Biết rồi." Tôi đảo mắt trước khi gạt tay nó ra và chỉnh lại tóc.
"Một tiếng nữa" Người đẹp trai nhìn đồng hồ.
"Chúng ta đi ăn ở căng tin trước đi." Tôi nhìn trái, nhìn phải rồi dẫn người kia đến tòa nhà bên hông tòa nhà nơi đặt căng tin của khoa.
Vì mới tám giờ sáng nên bầu không khí ở căng tin khá là vắng vẻ, hiu quạnh, có phần cô quạnh. Bởi vì lớp học bắt đầu vào khoảng chín giờ. Tôi đi một mình để mua cơm gà trong khi người kia phàn nàn rằng nó muốn ăn mì.
"Mấy giờ họp mặt bạn bè" Tên đẹp trai hỏi khi ngồi xuống bên kia bàn, mở nắp chai nước đưa cho tôi.
"Tám rưỡi"
Đêm qua, tôi và một nhóm bạn đã gặp nhau trong buổi thi và phỏng vấn, bắt chuyện và hẹn sẽ gặp nhau tại hội trường tầng 1 của khoa rồi cùng nhau lên lớp. Tôi gặp ba người bạn Green, Phoom, Tharm lần đầu tiên vào ngày phỏng vấn. Thế là tôi kêu 3 thanh niên đi cùng, vừa đi vừa nói chuyện qua lại thì được biết là phỏng vấn cùng khoa, sau đó chúng tôi trao đổi LINE, số điện thoại với nhau để nói chuyện cập nhật về công tác chuẩn bị trước khi vào học, dần dần trở nên thân thiết như mặc định. Từ hôm đó khi chúng tôi gọi nhau lịch sự cho đến hôm nay khi chúng tôi gọi nhau bằng mày tao.
"Ờ hôm nay phải về nhà lấy sách trước đã, nên sẽ về căn hộ muộn lắm." Tôi nói với người cao hơn vì tôi nhớ rằng tôi đã để quên cuốn sách kinh tế ở nhà.
"Để đi cùng"
"Không cần"
"Bốn giờ tan học phải không? Để đến đón."
Tôi làm một khuôn mặt chán nản với những tiếng thở dài vì của sự bướng bỉnh sinh viên y khoa. Nhưng không phản đối bởi vì cho dù có nói với đối phương thì nó cũng để ngoài tai.
Ăn sáng xong, tôi chia tay anh chàng đẹp trai vì nó phải đi bộ qua cầu vượt sang Khoa Y nằm bên kia trường đại học, rồi tôi ngồi đợi bạn ở một bàn dưới sảnh ở tầng đầu tiên.
"Eh mannnn"
Tôi quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói, người đã bước đến và nắm lấy vai tôi từ phía sau trước khi Phoom ngồi xuống phía đối diện.
"Đến sớm vậy?" Người kia hỏi.
"Tìm đồ ăn"
"Ờ Ờ." Phoom gật đầu trước khi nhìn quanh.
"Còn Tharm và Green chưa đến à? Thấy nó ra khỏi nhà từ bảy giờ."
"Chắc là bị kẹt xe" Tôi phân tích vì sáng nay khi rời khỏi căn hộ của anh chàng đẹp trai, xe bắt đầu kẹt cứng. Có lẽ do hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ của nhiều trường đại học nên mật độ giao thông khá dày đặc.
"Cũng đúng"
"Có ai nhớ hai đứa tao không?" Tharm, người ôm cổ Green, gửi âm thanh đến từ xa
"Không có" Phoom nói và lắc đầu.
"Thằng khốn" Tharm nhe răng với Phoom và bước tới ngồi cạnh tôi, Green đến ngồi bên cạnh Phoom.
"Bị kẹt xe, chết tiệt" Tharm phàn nàn, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh sandwich để chia thành hai phần và đưa một phần cho Green.
"Hôm này là ngày bắt đầu học kì"
"Nói đến bắt đầu học kì mà tao đau đầu. Nhìn lịch học mà buồn Calculus for business, bao giờ đời tao mới hết giải tích?" Phoom giả vờ đau đầu khiến ai cũng đau đầu theo. Môn này là môn ám ảnh của tôi từ thời cấp 3. May mắn thay hồi đó nó chỉ là một chương trong toán học và chỉ có hai bài thi giải tích trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà tôi đã đoán không một chút do dự. Nhưng khác với bây giờ vì trình độ đại học được coi là một trong những môn học trong khoa của tôi mà tôi phải học trong cả hai học kỳ, Cal 1 và Cal 2.
Tiếp tục giữ thái dương mà không thể chờ được nữa.
Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc rồi đi vào thang máy lên lớp. Lớp học của khóa tôi là một lớp học lớn với tổng số khoảng 500 sinh viên, được chia thành 3 khóa học chính: Khóa học Kế toán, Khóa học Quản lý và Khóa học Thống kê. Trong năm thứ nhất và thứ hai, cả ba khóa học được kết hợp trong một số môn học cơ bản, trước khi năm thứ ba và thứ tư chuyển sang các môn học cụ thể của từng chương trình giảng dạy.
Tôi, Green, Phoom và Tharm chúng tôi học khóa đầu tiên. Khi vào phòng, các nhóm nhóm chọn chỗ ngồi phía trên cùng của lớp, kiểu dốc, dốc từ dưới lên trên không phải lo học sinh ngồi trước sẽ chắn mất người ngồi sau hay phải lo lắng rằng các giáo viên sẽ không thể nhìn thấy các học sinh sau lưng của họ phía sau căn phòng cũng như một màn hình chiếu lớn đảm bảo rằng các học sinh ngồi ở đầu lớp học có thể thấy rõ việc giảng dạy và giao tiếp.
Sinh viên dần dần vào phòng, khi gần đến giờ học môn thứ nhất thì chật kín.Trong thời gian này Green gặp người bạn Mengmum của mình từ thời tiểu học cùng với người hai người bạn khác. Mengmum và Christine cả ba đều học các khóa khác với tôi.
Tiếng Anh Thương mại (English for Business) bắt đầu với nửa đầu học kỳ bao gồm ba chương: Đàm thoại công việc (Business conversation), Thư từ thương mại (Business Letters) và Thư điện tử thương mại (Business e-mails).
Nó có vẻ không dễ dàng và nó không dễ dàng chút nào, bởi vì chỉ những từ vựng tiếng Anh cơ bản đã hoàn toàn khiến tôi choáng váng, đôi khi tôi chỉ tự hỏi liệu một số từ có trong từ điển hay không. Sinh thời cả đời mười tám năm chưa từng gặp mặt.
"Bộ não của tao chống lại điều này" Phoom thì thầm với tôi, tôi gật đầu với một trăm phần trăm. Nhìn lên màn hình chiếu càng u ám hơn vì hỗn độn chữ nghĩa.
"Bankruptcy này quen quen" Phoom nói lại sau khi đọc đoạn hội thoại thứ hai trên màn hình.
"Trông không quen lắm." Tharm quay sang nhìn Phoom và gãi đầu.
"Bankruptcy là phá sản"
Trước khi người dẫn đường phát ra ánh sáng và kéo ba chúng tôi ra khỏi vòng xoáy đen tối.
"Ờ, đây là phá sản, làm tốt lắm" Phoom nói và giơ ngón tay cái lên với Green.
"Kỳ thi tuyển sinh tiếng Anh được 90 điểm nha em." Green nhún vai và liếc mắt sang một bên. Tharm liếc nó một cái, không khỏi nhếch miệng.
"Người này là thần thánh." Tôi chắp hai tay lên đầu trước khi Phoom và Tharm làm động tác tương tự.
Loay hoay trong lớp, đến khi tan học cũng đã đến giờ ăn trưa, tôi xoắn xuýt bấu víu vào vai Phoom khi thấy nó đang chơi trò câu cá, có lẽ đã bắt đầu chơi từ khi từ Bankruptcy ở trong não.
"Tại sao lại rơi xuống" Nó càu nhàu khi cố gắng lấy những mảnh rác hoặc vỏ sò không thể đổi lấy điểm.
"Cố quăng cái móc xa hơn đi" Tôi khuyên người bạn đang thất vọng của mình. Hình như trò chơi này đã được nhìn thấy bởi một số tên khốn chơi trong những ngày nghỉ học mà Ai Pat và Ai Yo đã phàn nàn như vậy ngay từ đầu trước khi họ có thể tìm cách vượt qua cấp độ này.
Phoom gật đầu bấm nút vung móc cho đến khi màn hình điện thoại gần như vỡ tung và kết quả đúng như tôi đã nói.
"Tuyệt quá bạn." Phoom giơ ngón tay cái lên với tôi. Trước khi Tharm, Greem giục nó xuống căng tin, đi cùng là ba người bạn mới.
Chúng tôi chọn ngồi ở một chiếc bàn dài bởi vì có tới bảy thành viên trong nhóm.
"Tại sao là cà ri mà không phải là cho, nó nhạt nhẽo, nó chỉ là cái chết." Mamiao có đôi mắt sắc sảo lầm bầm khi cô nếm thử miếng đầu tiên của món ăn. Trước khi đặt thìa xuống và sụt sịt mũi. Tất nhiên, phương ngữ của cô ấy đã tạo ra một khoảng trống trong cuộc trò chuyện trong giây lát trước khi Christine, người có chút hiểu biết về phương ngữ, đảm nhận vai trò phiên dịch.
"Không biết cà ri có vị gì mà nhạt nhẽo đến thế" Christine đóng vai người phiên dịch.
"Ờ, ờ ..." những người còn lại đồng thanh.
"Người miền nam ăn cay." Tôi nói vì tôi đọc được rằng người miền nam thích ăn cay, và hầu hết các món mặn là cà ri với rất nhiều ớt.
"Cà ri cam có ngon không?" Mamiao gật đầu trước khi quay sang hỏi Tharm đang chuẩn bị thả măng vào miệng.
"Cà ri cam?" Anh chàng đặt thìa xuống đĩa và làm vẻ mặt bối rối.
Mamiao lén nhìn đĩa cơm của Tharm, trong đó có món cà ri vàng với cá và măng cùng với trứng tráng trên cơm
"Đó là nó"
"Đây là cà ri vàng" Phoom nói trước khi Mamiao phản đối với giọng nghiêm nghị.
"Cà ri cam"
"Cà ri vàng"
"Bình tĩnh nào hai người" Trước trận chiến giữa những người bạn mới quen nhau chưa đầy nửa ngày. Tôi phải nhanh chóng đi ra ngăn cản, nếu không trận chiến cà ri có thể trở thành chuyện lớn. Cùng lúc đó, Green lên tiếng.
"Tụi tao tìm kiếm đại khái trên Google, họ nói cà ri vàng là cà ri cam miền nam, phiên bản của người thành phố."
Mamiao và Tharm, những người đang nhe răng với nhau, từ từ nghe thấy điều này và đồng ý làm hòa, nhưng không sao cả.
Lạy trời lạy phật
"Vậy cậu lấy trà đá từ đâu vậy?"
Mamiao đột nhiên chuyển chủ đề từ đồ ăn sang đồ uống, điều này cũng khiến cậu ấy bối rối không kém.
"Ý cậu là trà đá?" Meangmum nhướng mày trong khi khuấy chiếc cốc.
"Ở Bangkok có gọi nó là trà sữa không?" Cô gái dưới đôi mắt sắc bén làm một khuôn mặt bối rối.
"Tôi gọi là trà cam." Trước khi Phoom xen vào cuộc trò chuyện và khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Giải trí bây giờ, cà ri vàng, cà ri cam còn chưa tan, trà sữa, trà cam lại tràn vào.
"Tụi tao đã xem một chương trình trên YouTube, DJ nói rằng nó giống hệt nhau. Gọi gì cũng được, chỉ là khi mua cần tìm hiểu kỹ với người bán vì có thể mỗi cửa hàng sẽ gọi khác nhau."
"Thông tin chính xác" Tôi giơ ngón tay cái lên với Green.
Một lần nữa, người bạn này là một người theo chủ nghĩa hòa bình ở cả hai phía.
Sau bữa trưa, chúng tôi cùng nhau tiếp tục học vào buổi chiều, đó là một môn học khó khăn mà mọi người đã chờ đợi để được ... trôi nổi.
Giải tích cho kinh doanh (Calculus for business)
Bộ não của tôi chuẩn bị ngưng hoạt động, tôi càng thấy nội dung phải học càng muốn chui vào quan tài và chờ để bị thiêu cháy.
Giới hạn và tính liên tục, đạo hàm, tích phân, toán tài chính cơ bản, ứng dụng kinh doanh và tài chính.
Cái này là cái quái gì đây!!!!
"Các nhà toán học, hôm nay có rảnh không? Họ rất giỏi trong việc đưa ra các công thức, mỗi công thức dài cả km." Phoom phàn nàn, điều này tôi hoàn toàn đồng ý, công thức nào cũng dài và phức tạp, nghĩ cả chục lần cũng không giải được.
Cuối cùng, hai chúng tôi ngồi chống cằm và thẫn thờ nhìn vào màn hình chiếu. Trước khi một thành viên khác xen vào, Tharm người đã thu thập cuốn sách và đang chuẩn bị trở về nhà.
"GEP sẽ được chọn vào lúc ba giờ chiều" Green nói trong giờ giải lao của giáo viên, vì lúc này gần một nửa số sinh viên đã đi hết khỏi phòng học.
"Gần như quên luôn."
Nếu không có Greem, tôi chắc chắn sẽ quên.
GEP (General Education Program) hoặc các môn giáo dục phổ thông hay học sinh cuối cấp sẽ gọi ngắn gọn là 'Collect A' là môn học tự chọn miễn phí mà trường đại học hướng đến để cung cấp kiến thức cho sinh viên. Năng lực toàn diện trong tất cả các lĩnh vực, có sẵn trong năm nhóm, cụ thể là:
Nhóm Một - Toán học và Khoa học
Nhóm Hai - Khoa học Xã hội và Nhân văn
Nhóm Ba - Ngoại ngữ
Nhóm Bốn - Thể thao và Giải trí
Nhóm Năm - Công nghệ và Kỹ thuật Truyền thông
Một học sinh phải chọn ít nhất hai môn học mà không lặp lại mỗi loại. Ví dụ, nếu tôi học Khoa Kế toán, tôi sẽ không thể chọn học GEP do Khoa Kế toán cung cấp.
"Có dự định gì chưa?" Phoom hỏi ý kiến của tôi.
"Có lẽ là công nghệ và truyền thông" Tôi trả lời rằng tôi đã xem xét thông tin, phân tích sơ bộ kiến thức và khả năng của bản thân, bao gồm cả việc hỏi các học sinh cuối cấp năm ngoái rằng tôi có phù hợp với các môn tự chọn xã hội và công nghệ hay không, những môn này sẽ có thể đạt điểm cao hơn là chọn môn Khoa học và Toán học hoặc ngôn ngữ, cũng như nội dung mà tôi đang học đã tập trung vào toán học. Vì vậy, tôi không muốn làm cho não của mình đau hơn.
"Tao đang nhắm đến văn thư với bác sĩ thú y" Điều này cũng đúng với bạn tôi, lý do là các môn học của Khoa nghệ thuật có thể giữ điểm cao. Ngành thú y có khóa Pet/Exotic Pet Care (nuôi và chăm sóc thú cưng/động vật lạ) vì nhà nó nuôi rất nhiều chó mèo. Cho đến khi tôi thầm hỏi nếu có thời gian rảnh, tôi có thể đến chơi với lũ chó mèo ở nhà không, mà điều đó cũng làm bên kia hài lòng.
Giáo viên cho nghỉ học nửa tiếng trước khi buổi học kết thúc để học sinh chuẩn bị sẵn các option môn GEP thế là cả bọn vội vã lên phòng vi tính của khoa vì họ nghĩ rằng nó sẽ nhanh và đáng tin cậy hơn điện thoại.
Và giây phút hồi hộp đã đến.
Với mỗi nhóm đối tượng của từng ngành có chỉ tiêu nhận học sinh khác nhau. Có môn nhận hàng trăm, có môn chỉ vài chục.
Tất nhiên, ai hên ai xui thì tùy duyên. Boonphawasana gửi đi.
Được rồi, số một là em...
Tiếng kim đồng hồ di chuyển đến số mười hai vang lên cùng với tiếng đường link đăng ký GEP.
Khóa học bạn chọn số lượng người dùng đăng ký đã đạt đủ số lượng.
Khóa học bạn chọn số lượng người dùng đăng ký đã đạt đủ số lượng.
Chết rồi..... môn học mà tôi nhắm đến đã đạt đủ chỉ tiêu, không chỉ full 1 mà full cả 2, trên màn hình của Phoom cũng vậy hiện chữ đỏ giống như của tôi.
"Đồ khốn" Phoom chửi to đến nỗi đám bạn ở phía bên cạnh quay lại nhìn.
Với nỗi sợ rằng sẽ không có môn học để học, điều này sẽ dẫn đến việc không đủ tín chỉ nên cả tôi và Phoom đều vội vàng tìm kiếm những môn học còn trống.
Cuối cùng kết thúc với khóa học Giáo Pháp & Đời Sống (Dhamma & Life) của Khoa Nhân Văn và Nông nghiệp hữu cơ (Organic Agriculture) của Khoa Nông nghiệp còn khá nhiều chỗ trống bởi vì nó chấp nhận hàng trăm sinh viên.
"Mày có nghĩ hai đứa mình sẽ sống sót không?" Tôi quay sang hỏi Phoom đang ngồi nhìn vào màn hình và xem tin nhắn cùng một lúc.
Dhamma & Life
Đăng kí thành công
Atta hi attano natho (Bản thân là nơi nương tựa của chính mình).
"Hãy để công đức dẫn đường" Phoom nói nhỏ khi đặt tay lên cổ tôi.
Giáo Pháp & Đời Sống tôi sẽ sống sót qua môn này!!!!!
Sau khi hoàn thành tự do lựa chọn các môn học, điều đó khiến tôi nhận ra rằng không chỉ tôi và Tharm thất vọng. Vì còn rất nhiều bạn khác cũng phải chịu chung số phận.
Trước khi về nhà, chúng tôi thống nhất thành lập một nhóm có tổng cộng bảy thành viên. Sẽ sử dụng tên của nhóm Bảy chiếc du thuyền neo đậu.
Chủ nhân của ý nghĩ này là Tharm.
Từ chối hay không từ chối, chỉ cần sửa lại cụm từ đầu tiên.
Khi Phoom đề cử tên nhóm sợ rằng Mamiao và Maengmun là con gái từ chối hoặc không thể chấp nhận nhưng làm xong cả hai đều rất hài lòng. Nói là cái tên ngầu chẳng giống ai, đặc biệt là cô nàng có đôi mắt sắc lẹm khi nghe đến tên nhóm thì cười rất tươi.
Âm thanh thông báo của LINE tôi nhấc điện thoại lên xem.
Sn: Có thể sẽ kết thúc muộn
k.ktp : Một lát đợi ở khoa.
Sn: Vâng ạ ❤️
Tôi cùng các bạn trong nhóm tách ra trước khi đến Khoa Y với Green đi cùng vì bên kia phải đi xe bus bên Khoa Y. Dọc đường, chúng tôi nói những chuyện vặt vãnh, coi như để hiểu nhau hơn.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai" Green vẫy tay tạm biệt ngay khi chiếc xe buýt muộn đến.
"Bye" Tôi mỉm cười và vẫy tay chào lại.
Sau đó, tôi bước vào cửa hàng tiện lợi của Khoa Y và mua một ít đồ ăn nhẹ. Cùng lúc đó, anh chàng đẹp trai bước đến gần, tôi đưa chiếc bánh xốp sô cô la cho người kia, nó lập tức cầm lấy và ăn.
"Không ăn cơm trưa hả?"
"Có ăn mà không no"
Tôi gật đầu trước khi giật gói snack từ tay người kia và ném nó vào thùng rác. Người cao lớn giật lấy chiếc túi vải từ tay tôi và giữ nó với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tối nay muốn ăn cơm chiên xúc xích" Người đẹp trai nói khi đi bộ đến nhà ga.
"Vậy hãy đến siêu thị trước."
"Vậy đi lấy sách ở nhà trước rồi quay lại căn hộ."
"Ừm"
*
Khi trở về phòng, tôi vào bếp nấu cơm cho "Đại thần", trong khi nó giúp quét dọn căn phòng gần đó.
"Chọn môn GEP nào vậy?" Tôi hỏi chàng trai đẹp trai khi cho xúc xích vào chảo và đảo.
"Animal World và Organic Agriculture"
"Hey, mày cũng học Organic Agriculture như tao." Tôi quay sang nhìn người kia với vẻ mặt kinh ngạc. Còn nó nhìn tôi với ánh mắt bất động, như thể không hề tỏ ra phấn khích hay sốc gì cả.
"Trái tim đồng điệu"
Tôi bĩu môi giận dữ khi nó nói những lời ngọt ngào với vẻ mặt đơ như tượng.
Chủ phòng cầm chổi quét dọn, đi mở tủ lạnh lấy ít hoa quả ra gọt rồi bắt đầu vẽ cảnh tượng ngày đầu tiên bước vào cuộc sống đại học của tôi.
"Ngày đầu tiên đi học sao rồi?"
"Khó quá, cả hai môn Cal đều chóng mặt." Đúng, tôi phàn nàn với nó rằng những gì tôi gặp phải ngày hôm nay rõ ràng là một bi kịch trong học tập, thoát khỏi cá sấu đã khó, thoát khỏi Cal còn khó hơn.
"Khó hay không chú ý"
Chà...biết hết được mọi thứ.
Tôi hướng ánh mắt sang một bên. Nó bắt gặp ánh mắt của tôi một lúc trước khi chú ý đến trái cây.
"Cả hai, khi khó khăn thì nó làm cho không muốn học vậy nên mặc kệ."
"Càng khó thì phải càng cố gắng".
"Vâng thưa bố" Tôi quay lại và vẫy tay trước khi mở miệng đón một miếng dừa nước. Sau đó, bàn tay đẹp trai đẩy đầu tôi và bước trở lại ghế sofa.
Người đẹp trai ngồi xuống và ăn một cách ngon lành. Còn tôi, tôi đi thu quần áo ngoài ban công, cho vào giỏ và đặt cạnh ghế sofa trở lại phòng ngủ lấy một thùng đựng móc quần áo rồi ngồi vào chỗ cũ, thấy cơm trong đĩa của người kia không còn dù chỉ là một hạt cơm.
Mày ăn hay là chỉ bỏ vào miệng thôi hả...tôi hỏi.
"Lại đây, giúp với" Chủ phòng nói trước khi cầm lấy giỏ đồ của tôi và nhặt quần áo bên trong ngồi xếp.
Trăm ngàn năm nay chưa từng đến giúp đỡ. Hôm nay thật lạ lùng.
Tôi im lặng nhìn người kia.
"Biết là đẹp trai rồi mà, không cần phải nhìn lén đâu" Người đẹp trai vừa nói vừa hất tóc quay về phía tôi, như thể muốn cho nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của nó.
"Tự luyến"
Tôi nhếch miệng trước người tự tin trước khi nó uốn éo cơ thể của mình.
"Mau đi gấp, đừng có dừng lại" Vì thế phải nén giọng gay gắt bời vì tôi đứng chôn chân một chỗ mà ôi thôi, hy vọng cả đêm cũng gấp không xong.
"Vội vàng làm gì?"
"Không cần phải lo" Tôi giơ mắc áo lên và chỉ thẳng vào người đang cười toe toét.
"Vậy làm phiền trái tim được không?"
Bụp!!!!
Bụp!!!!
"Thôiiii, được rồi được rồi."
'Đẹp trai nhưng không hào phóng'
Hửmm? Tôi vừa đọc gợi ý trên tờ giấy vừa thắc mắc trong đầu, trước khi quét mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm một tiền bối nào đó giống hệt hoặc giống với gợi ý, nhưng dù có quay ngoắt 360 độ, nhìn xuống gầm bàn cũng không thấy. Đi quanh góc cột, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy tôi sẽ gặp người đó, cũng có thể do tiêu chuẩn đẹp trai của tôi cao quá nên đàn anh trong khoa không so được.
Nghĩ thôi cũng nản lòng ...
Thở dài một hơi rồi vội lắc đầu, lắc đầu vì những suy nghĩ mông lung, rồi lấy hết can đảm bước về phía chiếc bàn đá hoa cương phía sau tòa nhà sinh hoạt, nơi có một nhóm mấy chục đàn anh đang lập ban nhạc để làm việc gì đó.
"Xin chào các anh." Tôi chào tất cả các đàn anh với khuôn mặt tươi cười và thông minh.
Một đàn anh nhìn tôi rồi quay sang nháy mắt với những người khác, tất nhiên nếu mỗi người trong số họ không cười như thế thì cũng là chuyện bình thường.
Huh...Tôi nghĩ chắc chắn phải có điều gì đó không ổn, đáng ngờ và đáng sợ.
"Xin chào, N' Gun 005"
"Có chuyện phiền anh ạ." Tôi ngọt ngào nói rồi đưa tờ giấy trong tay cho đàn anh đang nhướng mày.
Anh ấy cúi xuống đọc trước khi thốt lên một tiếng lớn.
"Thằng khốn tự tin dữ"
Và vội vàng đưa tờ giấy trên tay cho các đàn anh khác đọc trước khi tất cả các đàn anh đồng thanh lên tiếng rằng người trong gợi ý chắn chắn là cùng một người.
"Chờ một chút, người đó ở đây sao."
Tôi cười khan khi biết được tọa độ của đàn anh cùng mã số.
Hmmm... phải đợi ỉa xong trước đã.
"Nun nun đã đến rồi."
Nhưng chưa đầy một phút, một đàn anh chỉ tay về phía sau, tôi quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đi về phía tôi đang đứng với vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn xa trông quen quen
Nhưng ngay khi đến gần thì ...
"P' Joo -- Ủa Ai Gun."
Giống như đã hẹn trước, những tiếng gọi thân tình đồng thanh vang lên khá to khiến các bạn bè, đàn anh khác cũng phải quay lại nhìn.
"Mày có mã 005 phải không?" Đàn anh cao lớn đi tới, xoa đầu tôi một cái coi như chào hỏi rồi không chút do dự lắc lắc vai tôi.
Tôi đảo mắt và thở dài vào lúc này...Nothing to feel.
"Em muốn rời khỏi mã số" Tôi nói
"Thằng khốn" P'Joo đập đầu thật mạnh vào đầu tôi và định nhấc chân lên để đá tôi. Thật may khi có thể tránh né kịp thời.
"Em đã làm gì đâu?"
"Thằng này, tao phải nói là nói mày có công lao gì mới có thể trở thành đàn em cùng mã số của người đẹp trai này."
"......"
Cạn lời.
Nếu phải nói về P'Joo, tôi sẽ phải quay ngược thời gian để ngồi trong cỗ máy thời gian khi tôi còn học trung học. Tôi biết và gặp anh ấy lần đầu tiên khi anh ấy ở câu lạc bộ âm nhạc vì anh ấy là bạn của các đàn anh trong câu lạc bộ. Mặc dù họ học khác trường nhưng P'Joo vẫn xuất hiện mỗi ngày. Tính anh ấy rất ngổ ngáo, thích chọc chọc ghẹo ghẹo, trêu chọc mọi thứ và bất cứ lúc nào,và tôi cũng là nạn nhân ngon lành của anh ta. Giả vờ trêu chọc cho đến khi thân thiết với nhau, nhưng từ khi anh ấy vào đại học chúng tôi không gặp nhau thường xuyên. Nhưng vẫn có một số liên lạc qua Facebook, Line, hoặc đôi khi gặp nhau trong bữa tiệc của những người lớn tuổi ở câu lạc bộ.
"Vậy để tao dẫn em ấy đi ăn trước." P'Joo nói với một người bạn và nhặt chiếc túi vải cũ để giữ và đưa tôi đến tòa nhà đậu xe.
"Chúc may mắn em trai" Các đàn anh hét lên sau tôi.
"Anh không nghĩ là sẽ để em thực hiện một số nhiệm vụ như những người khác sao?" Tôi tò mò hỏi trong khi quét mắt về phía những người bạn khác đang vui vẻ trong nhiệm vụ tìm kiếm đàn anh cùng mã số thực sự.
"Lãng phí thời gian"
Hehe, tôi tròn mắt và chấp nhận điều kiện.
Thế giới chắc phải viết rằng tôi là sinh viên khoa kế toán đầu tiên của trường đại học tìm được đàn anh cùng mã số nhanh nhất, mất chưa đầy ba phút.
Trên hết, tôi vẫn còn một nghi ngờ trong đầu trước khi đưa gợi ý mà tôi nhận được cho anh ấy, anh ấy nheo mắt và nhún vai.
"P' nó thậm chí còn không giống với gợi ý một chút nào, nếu không tự đi tìm và tự trả lời, liệu có thể tìm thấy được không?"
"Mày ăn hiếp tao hả thằng em khốn nạn"
"Nói sự thật đi"
"Đợi tý tao đập đầu mày rồi nói"
P' Joo giả vờ đặt tay lên đầu tôi một lần nữa, điều mà tôi luôn có thể tránh được.
Khi đến chỗ đậu xe, anh ấy bước tới mở mui và tìm kiếm đồ đạc một lúc lâu trước khi quay lại và đưa cho tôi một thứ.
"Cái này"
Tôi nhìn mảnh giấy trên tay anh ấy và nhíu mày.
"Là cái gì?"
"Thùng giấy mã số"
"Mày làm sao dám gọi đây là mã số?" Tôi giơ tờ giấy mà tôi có thể tìm thấy bằng mắt thường không hơn.
"Ờ, tao đang cố gắng tìm nó, tao đã tìm nó hai ngày rồi." P' Joo làm vẻ mặt cáu kỉnh, trông chẳng có gì đáng thương cả. Nhưng với tư cách là một người em, cố tìm cho đàn anh một tờ giấy, đành phải cảm ơn mặc dù rất muốn mắng chửi.
"Cảm ơn, cảm ơn P' rất nhiều." Tôi cười với tiền bối trong khi mở tờ giấy ra. Tốt nhất có thể, hãy căng mắt, tập trung và mở to mắt để quét nội dung. Nếu không, tờ giấy này sẽ phải được sử dụng để hỗ trợ việc bán chuối chiên.
"Nhưng nếu mày có vấn đề gì trong học tập mày có thể hỏi ý kiến tao."
"Đừng nói em khi dễ anh, anh trước tự cứu mình đi."
"Thằng em khốn nạn chết tiệt"
P'Joo nhe răng với tôi, sau đó chúng tôi đứng đó đánh nhau một lúc trước khi lên xe của P' để chào đi chào đón mã số chính thức.
Brunnnnn ~~
Giọt mồ hôi trên trán tôi vẫn chưa kịp bốc hơi. Chiếc xe nồng nặc mùi mốc của P' Joo dừng lại ở rìa lối đi bộ và tắt máy, sau đó là tháo dây an toàn.
"Đến rồi hả?" Tôi hỏi, anh gật đầu và bước ra khỏi xe, theo sát phía sau là tôi trong trạng thái tóc tai bù xù.
Cơm gà Hia Leng
"Lần sau có thể dẫn em đi dạo cũng được, không cần lãng phí thời gian lái xe."
Tôi liếc nhìn anh ấy một cách nghiêm nghị, nhưng người kia nở một nụ cười nham hiểm và nhéo má tôi một cái.
"Lười đi lắm, tao nóng."
Trước khi lấy tiền rồi hậm hực bước vào ngồi ở cuối quán, hơn một chút nữa là là đi ngủ nhờ nhà của anh ấy.
Tôi liếc nhìn bảng giá cơm gà.
Bình thường 30 đặc biệt 35.
Và nhìn xuống tờ tiền trong tay.
Ồ.. 20 baht... vậy nếu muốn ăn thì sao, phải trả thêm ít nhất 10 baht.
Trong khi đi bộ tôi hỏi tại sao anh ấy chỉ cho tôi 20 baht, P'Joo đã quay lại nói rằng anh ấy muốn tôi tự đứng trên đôi chân của mình.
Thằng khốnnnn! Tôi không biết chọn từ nào để mắng nữa.
"Quán này này nổi tiếng đó mày." P'Joo nói và múc một thìa cơm cho vào miệng trong khi bị buộc tội kiêu ngạo.
"......." Tôi im lặng không nói gì.
"Không tin thì đi xem đi."
Tôi nhìn theo anh ấy và thấy một tấm biển lớn trên tường của quán.
'Hia Leng, cơm gà lâu đời nổi tiếng'
"Nói đi có gì vui đâu" Trước khi quay lại nói với người bên kia bằng một giọng nói chán ghét.
Tôi không thể tin vào tai mình rằng đàn anh mã cool ngầu của tôi lại dám pha trò đùa không đạt tiêu chuẩn quốc tế như thế này, tuy nhiên anh ấy đã nhiều lần định pha trò mà không thành công. Thế là tôi đành phải ra nói với anh ấy là đủ rồi, ngồi yên ăn uống chén canh như trước đi.
"Còn món tráng miệng thì sao?" P'Joo nói khi anh ấy nâng bát canh lên để húp sạch. Tôi nheo mắt nhìn anh ấy. Lại nửa, cho dù là đàn anh mã số đi nữa cũng phải chửi.
"Tao sẽ trả tiền đầy đủ"
"Không cần nhìn chằm chằm vậy đâu."
Tôi nhún vai, không phủ nhận rằng thực sự lác mắt.
Cửa hàng bán bánh chuối nước dừa cách cửa hàng Hia Leng 100 mét là mục tiêu của P'Joo.
Nhìn thì đơn giản, nhưng khi thử nghĩ làm sao anh ấy có thể sẽ dẫn tôi đi ăn kem hay bingsu, nhưng không sao vì tôi không muốn ăn, đằng nào tôi cũng không chọn ăn. Nhưng vì hôm nay, trong giờ ăn trưa, tôi ăn một vòng tráng miệng rồi giờ lại đứng ăn tiếp, chắc đường huyết tăng vọt và bụng nhỏ chắc sẽ lòi ra ngoài chào thiên hạ nên cuối cùng đành phải từ chối.
"Thật sự không ăn à, ngon lắm á." P'Joo giả vờ nếm thử, khiêu khích đến chảy nước miếng.
"No rồi anh, bụng lồi ra cỡ này."
"Vậy thì đợi một chút, tao ăn trước đã." P' Joo nói với tôi trước khi vội vã xử lý món tráng miệng trước mặt tôi với tốc độ cao. Cho đến khi chỉ còn lại một chiếc đĩa sạch sẽ như thể nó chưa bao giờ được sử dụng để đựng đồ ăn trước đây.
Sau khi thanh toán tiền, anh ấy đưa tôi đến bến xe buýt. Lúc đầu tôi cũng đòi về chung vì đường về phải đi qua căn hộ của người đẹp trai. Nhưng thật trùng hợp, đàn anh mã số, người đẹp trai nhưng không hào phóng có hẹn với một cô gái nên để lại tôi giữa đường.
"Cô gái ấy ở đâu?" Tôi kiễng chân nhìn vào điện thoại khi anh ấy đang trò chuyện với cô gái.
Ở đâu không biết, nhưng bất cứ khi nào cũng có thể thấy, chú ý từ nhãn dán và biểu tượng cảm xúc, sticker hoạt hình dễ thương, trái tim và hoa gần như tràn ra màn hình.
"Cô gái Thanta thật dễ thương" P'Joo bắt đầu quảng cáo và khen ngợi cô gái đó, vừa nói vừa khoe ảnh thấy cũng dễ thương, chắc chắn không lộn xộn, đành chấp nhận và công nhận là nét e lệ của khuôn mặt hơi bầu bĩnh khiến người phụ nữ trong ảnh nhìn đáng yêu như người kia miêu tả.
"Bạn của em ấy cũng dễ thương đó." Anh ấy kéo đến bức ảnh của cùng một nhóm bạn với cô gái mà anh ấy đang nói chuyện. Như thường lệ, dễ thương như anh ấy nói. Nhưng thứ lỗi cho tôi, tôi đã có chủ sở hữu rồi.
"Không, em có người yêu rồi."
"Thật sao, ai vậy?" P' Joo làm vẻ mặt tò mò, mắt gần như lồi ra khỏi hốc mắt. Tôi nhún vai trước khi đặt ngón trỏ lên môi.
"Bí mật"
"Không xinh đẹp nên đó là lý do phải giữ bí mật." P'Joo làm một giọng chế giễu và ghẹo gan.
Không xinh đẹp, nhưng đẹp trai chết người. Huh ... tôi nghĩ thầm nhưng không nói ra.
"Đại loại như vậy."
"Thồ em à, anh không đẹp trai cũng mệt mỏi nhá." P' Joo ôm lấy cổ như muốn an ủi tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười ngước nhìn đàn anh cùng mã số rất đẹp trai.
Khi xe buýt đến tôi bước lên xe và quay lại vẫy tay chào tạm biệt đàn anh mã số.
Kể từ ngày gặp anh ấy, chưa đêm nào tôi không đau đầu vì bị thằng cha P' Joo đó quấy rối.
Joe_Handsome : Giúp anh một chút với.
Hãy nhìn người anh cùng mã số mắt đen này.
Tôn trọng cũng được.
Tao thuê cũng được.
Thằng em khốn vô ơn.
Thằng khốn.
Tôi ngồi đọc những dòng tin nhắn trên Line của đàn anh mã số giục tôi từ tuần trước, từ những đoạn nói chuyện ngọt ngào, ngôn ngữ hoa mỹ, hóa ra hôm nay lại suýt dọa giết nhau như vậy.
k.ktp : Giúp cũng được
Joe_Handsome : Yêu đàn em mã số nhất trên đời.
k.ktp : Nổi da gà.
Nói thật là nổi da gà thật. Bởi vì tôi không quen với P' Joo trong vai một quý ông. Ngày qua ngày chỉ thấy hoang đường và vô nghĩa, còn câu chuyện mà tôi phản hồi là về câu lạc bộ bên kia năn nỉ, van xin tôi giúp nộp hồ sơ. Vì hiện tại số lượng thành viên của CLB đang giảm đi từng ngày cho đến khi có nguy cơ bị phá sản dẫn đến giải tán CLB. Ban đầu tôi sẵn sàng giúp vì mình có nhiều công lao nếu không dính vào chuyện đó. Câu lạc bộ của P' Joo là Câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Cưỡi ngựa... vâng chính là nó đó.
Trước đây chỉ xem trong phim tài liệu với tên đẹp trai lúc thức lúc ngủ và nếu muốn nói về kỹ năng cưỡi ngựa của tôi, phải nói rằng nó chỉ là con số không, còn chưa đủ phải trừ một triệu, sau đó mới mới xin được? Xin làm người dọn phân hay người quét dọn chuồng ngựa?
Tuy nhiên, khi hỏi một số thông tin, người ta thấy một số học viên đăng ký nhập học chưa từng chạm vào ngựa, sau đó vào huấn luyện cho đến khi điều khiển ngựa thành thạo và gần như cưỡi ngựa nếu họ có thể học.
"Trời ơi cảm ơn nhiều nhé."
"Ờ Ờ"
Trong tác chuyện này, tôi cũng không gặp rắc rối một mình vì tôi đã lôi kéo Green cùng tôi đối mặt với số phận. Lúc đầu tôi mời Phoom nhưng nó đã chạy đi và biến mất trong mây khói, thấy rằng nó sẽ đăng ký vào một câu lạc bộ với những cô gái dễ thương.
"Chiều nay có phải đến câu lạc bộ không?" Green quay sang tôi hỏi.
"Phải phải" Tôi gật đầu, trước đó P'Joo Line đến nói rằng cuộc họp được tổ chức tại sân thể thao vào buổi chiều. Sau đó, họ sẽ đưa đến một câu lạc bộ nằm xa phía sau trường đại học.
Vào một buổi chiều thứ tư tại trường đại học của tôi. Sẽ không có việc dạy và học ở mọi khoa, tất cả sinh viên sẽ có thể dành thời gian của mình để thực hiện các hoạt động có ích cho bạn bè hoạc các anh chị của họ, cho dù đó là các hoạt động học thuật, thể thao, giải trí hay thậm chí là các câu lạc bộ khác.
Green và tôi đi bộ dọc theo các tòa nhà học thuật của nhiều khoa khác nhau để đến khu vực hoạt động nằm ở trung tâm của trường đại học. Điểm gặp gỡ của Câu lạc bộ Cưỡi ngựa. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi thấy rằng đã có những người khác đang đợi. P'Joe, khi nhìn thấy tôi, đã hành động như một tên ngốc, anh ấy gần như chạy đến và trải thảm cho chúng tôi đi.
"Lại đây, đàn em yêu quý."
"Hừ" Tôi trợn mắt giả vờ làm ngơ.
Khi các thành viên câu lạc bộ cũ và mới tập hợp lại, P'Joe, như một người nghiêm khắc, đã mời chúng tôi đến vườn bách thảo phía sau trường đại học gần Khoa Thú y và Khoa Nông nghiệp, nơi có Câu lạc bộ Cưỡi ngựa.
"Mọi người có thể ngồi vào chỗ của mình." P' Jo chỉ tay ra hiệu cho các em ngồi xuống những chiếc ghế đã được sắp xếp sẵn, đặt một cách có trật tự. Nó trông giống như một phòng giảng hoặc một phòng thi.
"Kiểm tra đánh giá"
"Có bài kiểm tra nữa hả anh?" người ngồi ở cuối phòng buột miệng lớn tiếng, theo sau là những người khác, bao gồm cả tôi, những người hoàn toàn bối rối rằng việc tham gia câu lạc bộ cũng sẽ yêu cầu bài kiểm tra.
"Đúng, đó là một bài kiểm tra kiến thức cơ bản về ngựa" P'Joo trả lời với giọng điềm tĩnh, bước đến chỗ đứng, thả lỏng chân và nhìn chúng tôi ở phía trước căn phòng. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta thực sự đáng bị bắt nằm xuống đất.
"Oh!!! "
"Nó không khó."
Tôi người đang ngồi ở hàng ghế đầu của căn phòng đã nhận được một tờ giấy từ một người phụ nữ lớn tuổi tên Wun trước khi đưa nó cho hàng ghế sau và lật tờ giấy để xem câu hỏi.
Trả lời câu hỏi
1. Kể tên 5 giống ngựa khác nhau.
2. Ngựa có thể sống bao nhiêu năm?
3. Bộ phận nào trong xương ngựa phát triển chậm nhất?
4. Ngựa thiên nga là giống ngựa gì?
5. Cưỡi ngựa là gì?
Cái quái gì vậy!!
Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu tôi lúc này.
Cái quái gì đây!!!!
"Chị các em cho tiếng, không được mở Google. Chị đang để mắt đến mọi người." P'Wun nói với giọng đanh thép và bước ra cuối phòng để theo dõi kỳ thi từ phía sau.
Cho nửa năm, nửa thế kỷ hay cả đời vẫn không trả lời được Tôi quay sang nhìn Green bên kia ngồi im nhưng đôi mắt nó dán chặt vào bài kiểm tra với sự quyết tâm.
Có bao nhiêu giống ngựa vậy?
Tôi ngồi suy nghĩ nhung bộ não lúc này trống rỗng, không có chút kiến thức cơ bản nào về ngựa. Ngay cả khi đã xem bộ phim tài liệu về động vật hoang dã của anh chàng đẹp trai. Nhưng nó không đủ để nhận ra có bao nhiêu loài và không thể tìm ai để được giúp đỡ. P'Joo, P'Wun và các P' khác đang nhắm tới như Young Hee Tuktuk Squid Game ~Mugunghwa Gocp Ootsumnida~
Eh, nói về phim tài liệu, tôi có thể nghĩ đến một loài.
Ngựa vằn
Trước khi tiếp tục suy nghĩ cho đến khi tôi nhận được bốn câu trả lời thỏa đáng từ văn học nổi tiếng của Thái Lan và Trung Quốc.
Ngựa sương mù
Ngựa rồng
Ngựa Czech
Và kết thúc bằng những con vật trong thần thoại Hy Lạp
Nhân mã
Nửa người nửa ngựa cũng được coi là ngựa.
Còn những loài khác thì sao, Huh...tôi chỉ đoán vậy thôi. Thời niên thiếu, mười ba tuổi, đã phải vật lộn với xương ngựa chậm phát triển. Sườn ngựa cổ thiên nga là loại ngựa đẹp tạo dáng như thiên nga. Về phần cương ngựa đó hẳn là một tình trạng mà con ngựa nổi loạn và tỏ vẻ giận dữ.
Khi nộp bài làm, P'Joo lập tức công bố điểm. Xấu hổ trước hàng chục người ở nơi này vì mình bị 0 điểm, lại 0 điểm trong khi những người khác vẫn có điểm.
"Đối với những em bị 0 điểm, anh khuyên nên ăn bạch quả trước khi tham gia câu lạc bộ."
Mẹ kiếp.. mày nói tên tao ra luôn đi cũng đươc. Thằng cha P'Joo nếu mày tao nhìn chằm chằm như thế này.
Sau đó câu lạc bộ giới thiệu các thành viên cao cấp cho các em năm đầu tiên, các thành viên mới tự giới thiệu với nhau quy tụ ở nhiều khoa, bao gồm kỹ thuật, nha khoa, dược, khoa học, mỹ thuật, nông nghiệp, v.v. Tiếp theo, là phần mở đầu của video giới thiệu về lịch sử của câu lạc bộ và tiếp tục với một bộ phim tài liệu về ngựa.
Hàng chục con ngựa chạy trên màn hình cho chúng tôi xem, trong đó tôi chỉ nhớ một con.
Giống Knabstrupper không biết tiếng Thái đọc là gì. Nhưng nó có một đặc điểm khác biệt là cơ thể của nó được đánh dấu bằng những đốm đen, tương tự như chó đốm.
Khi học xong về ngựa qua video P'Joo và các anh em trong câu lạc bộ dẫn các bạn mới đi tham quan chuồng ngựa và bãi tập cưỡi ngựa, tôi và Green ai cũng háo hức lắm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa ở gần như thế này trước đây, vì vậy tôi vỗ nhẹ vào đầu nó và cho nó ăn. Việc còn lại là nhảy lên và phi nước đại vượt qua chướng ngại vật như trong phim truyền hình.
"Tao biết mày đang nghĩ gì." P'Joo đánh mạnh vào vai tôi.
"Nghĩ cái gì" Tôi nhíu mày.
"Nếu không muốn gục ngã rồi chết, thì đừng nghĩ quá xa."
Hừmmm lại biết nghĩ gì luôn!!
Bên cạnh chuồng ngựa là khu huấn luyện cưỡi ngựa mở cửa cho người ngoài cũng có thể sử dụng dịch vụ. Vì vậy, tôi nhìn thấy những nhóm người ở nhiều độ tuổi khác nhau điều khiển ngựa đi bộ và chạy quanh cánh đồng, với những người huấn luyện của họ ở phía sau không xa. Ngoài ra, còn có các hoạt động trị liệu. P' Wun nói rằng cô ấy nhận được rất nhiều sự quan tâm, phần lớn là cho sự vận động của các cơ và khớp, bao gồm cả nhóm trẻ tự kỷ có vấn đề về nhận thức. Đối tượng hướng đến là nhóm trẻ đặc biệt bị rối loạn vận động, kiểm soát chuyển động cơ thể.
"Làm thế nào mà liệu pháp Archa đã giúp các bạn trẻ khỏe hơn, P' Wun?" một người bạn từ Khoa Dược hỏi. Còn tôi đứng bên cạnh, tôi cũng gật đầu cho ra vẻ thông minh như bao người khác.
"Chà, khi cưỡi ngựa sải chân của ngựa gần bằng người. Nó giống như học cách tự bước đi. Ngoài ra, ngồi trên lưng ngựa còn kích thích các cơ khác nhau vận động nhịp nhàng giúp giảm co cứng cơ, giúp các triệu chứng của các bạn trẻ đỡ hơn."
"Vật lý trị liệu ở đây rất tốt."
"Đúng rồi."
"Có muốn thử trị liệu không, đèn em cùng mã số?" P'Joo, người không biết đến từ đâu, bước đến và ôm cổ tôi từ phía sau.
"Được hả anh" Green hào hứng hỏi trong khi tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay của của anh ấy.
"Được chứ, để thằng Gun đi ngủ rồi lại để cho ngựa dẫm qua." P' Joo cười lớn, theo sau là những người khác không thể nhịn được cười.
"Vânggggg" Tôi nhếch môi, ngước lên, muốn phi cả hai đầu gối lên mặt anh ấy.
"Thử không Gun"
"Greennnnn" Tôi kéo dài giọng về phía người bên cạnh, bạn có chấp nhận đùa giỡn với anh ta không, bạn thân mến?
"Đùa thôi"
"Huh"
*
Về đến căn hộ, tôi mỏi nhừ cả người nên nằm mê man trên ghế sô pha, được chủ phòng làm gối cho đỡ, hỏi han cuộc sống thường ngày. Vì vậy, tôi đã nói với nó về cuộc phiêu lưu của tôi ngày hôm nay.
"Cưỡi ngựa?" Người đẹp trai nhướng mày.
"Phải" Tôi nói với giọng rõ ràng khi thả hạt đậu phộng bọc đường xuống dạ dày, hai mắt tập trung vào một chương trình giải trí trên Channel One. Hiện đang đọc tin mở màn sân khấu kịch quy tụ nhiều diễn viên có sức hút.
"Nghĩ thế nào mà đăng kí"
"P'Joo bắt buộc tao phải kéo Green đi cùng."
"Bạn tốt nhỉ"
"Tất nhiên." Tôi nhún vai trước khi đứng dậy tựa đầu và gối lưng vào ghế sofa.
"Nói dối" Tên đẹp trai lẩm bẩm bằng một giọng trầm.
"Tao nói thiệt mà"
"Vậy mày đã đăng ký câu lạc bộ nào" Tôi hỏi người chủ căn phòng đang bắt chước tôi ngồi và lấy đậu phộng ra khỏi lọ mà tôi đang cầm.
"Không có đăng kí"
"Mau nộp đơn đi không sẽ hết thời gian."
"Ừm"
Trả lời trơn tru như thế này có thể đoán được kiếp sau nó cũng sẽ không đăng kí. Thấy vậy phải ngồi lầm bầm và lầm bầm một lần nữa.
Tôi đánh vào tay kẻ định lấy trộm điều khiển trước khi đứng dậy đi rửa tay. Điều khiển từ xa cũng được giấu ở hông. Ngăn không cho nó bí mật chuyển lại kênh xem phim tài liệu, ngày nào tôi cũng xem thường xuyên đến nỗi nghĩ rằng có ngày nó sẽ bắt cóc tôi để đi du lịch thảo nguyên ở Châu Phi.
"Muốn cưỡi ngựa"
Tôi ngay lập tức quay lại khi nghe thấy giọng nói của người đẹp trai.
"Không cần làm bộ mặt đó." Và vội vàng can ngăn nó bằng một giọng điệu tàn nhẫn, thậm chí đừng nghĩ đến việc đăng kí. Nếu không, cuộc sống của mày sẽ tiêu đời.
"Thú vị đó"
Hãy nhìn nó khuấy cái gót chân kìa, huh.
"Bị điếc hả?"
Người đẹp trai quay lại và mỉm cười trên khóe miệng sau đó đi qua trước mặt tôi vào phòng ngủ một cách thờ ơ như thể nó không nghe thấy giọng nói của tôi.
Muốn ngoáy lỗ tai khônggggg....
Trước khi đi ngủ, tôi nhắc người đẹp trai thêm một lần nữa về câu lạc bộ. Bằng cách liệt kê tất cả các câu lạc bộ của trường đại học để có một cái nhìn. Một trong những câu lạc bộ mà tôi giới thiệu sẽ không thể bỏ qua, câu lạc bộ bóng rổ đó là môn thể thao yêu thích của nó. Ngoài ra, nó còn là cựu vận động viên vô địch thể thao theo màu của trường nữa.
"Câu lạc bộ bóng rổ?"
"........"
Không một tiếng động.
"Câu lạc bộ khiêu vũ thì sao"
Tôi vừa dứt lời, người đẹp trai lập tức quay lại nhìn tôi chăm chú. Tìm thứ gì đó để chọc tức nó để có thể có một đêm ngon giấc, hahaha.
"Câu lạc bộ cưỡi ngựa"
"Đừng có làm phiền..."
"Thật sự quan tâm hả"
"Ôi, nhìn sắc mặt của mày là biết muốn chọc tức tao rồi."
Người đẹp trai cố nén một nụ cười trên khóe miệng trước khi đứng dậy tắt đèn và đi ngủ tiếp bằng cách dùng cơ thể để siết chặt lấy tôi.
"Không thoải mái"
"Thư giãn đi"
Bình tĩnh đi, mày gần như chiếm hữu cơ thể của tao. Nhưng cho dù là chửi bới, người này cũng thích gây ồn ào.
"Không được đi đăng ký câu lạc bộ cưỡi ngựa." Tôi cảnh báo anh chàng đẹp trai một lần nữa, sợ rằng nó sẽ làm.
"Đổi cái khác"
"Không"
"Vậy tự đăng kí đi."
"Ờ ờ, được rồi"
"Mày cưỡi tao thay cũng được" Người đẹp trai thì thầm vào tai tôi với một giọng ranh mãnh.
Bụpppp!!!!!
Trước khi bị tôi dùng hết sức đấm vào bụng nó cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng thét. Và điều đó đã kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi về câu lạc bộ.