Nếu đã dám xông thẳng vào tòa nhà Trác Định, Alex đương nhiên đã chuẩn bị mọi thứ một cách vẹn toàn. Cho nên, dù cho có bị mười mấy khẩu súng đồng thời chĩa vào người, anh ta cũng điềm nhiên không sợ hãi, thậm chí còn liếc nhìn Đại Sơn với ánh mắt bễ nghễ như người phía trên nhìn người dưới.
Đại Sơn ngược lại cũng không thèm để ý, anh chỉ cười đến cong đôi mắt lại, giống như một con cáo ăn trộm được gà, súng lục như một món đồ chơi mà chuyển động giữa các ngón tay của anh. Một tay khác của anh lại đang gắng sức móc trong túi quần, móc ra một đống những thứ đồ chỉ bé tầm cỡ móng tay, ném trên nền đất, nói: "Đồ của anh, trả cho anh."
Alex theo bản năng mà cúi đầu nhìn qua, đó rõ ràng là một nắm những thiết bị liên lạc dạng tai nghe cỡ siêu nhỏ. Đồng tử của anh ta đột nhiên co lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa tức tối trừng Đại Sơn, hỏi: "Anh... Anh đã làm gì với bọn họ rồi?"
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com