Phải đến khi rời khỏi khách sạn và ngồi lên xe, Quý Noãn mới cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm trạng nặng trĩu cũng thư thả ít nhiều.
"Tối qua em dầm mưa lại nghỉ ngơi không đủ, giờ về ngủ một giấc đã nhé!" Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng xoa đầu Quý Noãn: "Mình về thẳng Ngự Viên chứ?"
Nghe thấy hai chữ này, Quý Noãn không giấu nổi cảm xúc của mình.
Chẳng cần cô nhiều lời, Mặc Cảnh Thâm cũng phát hiện ra chút hoang mang ánh lên trong đáy mắt cô.
"Em đừng lo. Thật ra, ông ấy tính bắt em là để uy hiếp và hạn chế sự tự do của anh, vì vậy người giúp việc trong Ngự Viên đều bị ông ấy điều đi rồi, không có ai bị thương cả!"
Giọng anh rất nhẹ nhàng, điềm nhiên nhưng lại khiến nỗi lòng đè nén bấy lâu của cô vơi đi trong khoảnh khắc.
May sao, chị Trần và những người khác đều bình an vô sự.
Hỗ trợ các tác giả và dịch giả yêu thích của bạn trong webnovel.com