Nhân viên công tác của tổ chương trình xông lên lôi hai người ra khỏi ao, lại vội tìm khăn lông tới cho họ lau người, đưa hai người xuống thay quần áo.
Thịnh Kiều còn đang ngơ ra vì kết cục đảo ngược bất ngờ này, tới tận lúc vào trại của tổ chương trình cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Đinh Giản vừa thấy dáng vẻ ướt dầm dề cả người của cô, bèn quẳng mì gói trên tay đi, vội chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"
Thịnh Kiều xua xua tay.
Cũng may trợ lý nghệ sĩ đã chuẩn bị quần áo để thay, lúc thay quần áo, một đồng xu ước nguyện lăn ra khỏi túi áo ướt sũng của cô. Cô nhặt lên ngắm nghía, mặt trước của đồng tiền ước nguyện này khắc hình hoa thơm chim hót cỏ mọc oanh bay, còn mặt trái, là hình hai người đang ôm nhau.
Thật ra tổ chương trình đã bày chân tướng trước mặt họ từ sớm rồi.
Cục diện mà họ thiết kế thật sự rất hay.
Mặc kệ có tồn tại thân phận xác sống và con người này hay không, trong tình huống bình thường khách mời sẽ không chấp nhận hành vi ôm ấp này. Mà một khi thân phận hai bên bại lộ, thì lại càng không thể nào.
Xác sống một lòng muốn giết chết con người, con người một lòng muốn tránh né xác sống, giữa hai bên có quan hệ sinh tử đối địch, đã là kẻ thù sẽ không muốn ôm đối phương.
Ai ngờ bị hai người họ đánh bậy đánh bạ té ngã một cái phá vỡ tất cả.
Lúc cô thay xong quần áo đi ra, mấy khách mời đều đã ra ngoài rồi. Tầng không đã rạng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tầng mây chiếu xuống. Trải qua một đêm "chiến đấu kịch liệt", mấy khách mời đều mệt gần chết, tổ chương trình cầm loa tuyên bố: "Đội Thắng Lợi phá vỡ được ngăn cách giữa con người và xác sống, đạt được thắng lợi cuối cùng."
Thẩm Tuyển Ý: "Cho nên chủ đề lần này của các người đúng là tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới đúng không? Nếu để tui cầm thẻ con người tui cũng thắng được mà."
Tổ chương trình: "..."
Xin khách mời lên tiếng cẩn thận dựa theo chỉ số IQ của mình.
Lúc phát phần thưởng, Phương Chỉ xông lên đánh Tằng Minh tơi bời, Tằng Minh vừa cười vừa trốn, hai đội còn lại cũng đang bàn bạc hành động hố đối phương mới nãy, Lạc Thanh nhìn một vòng nói: "Hình như nhỉ có đội Thắng Lợi không bị tổ chương trình ảnh hưởng mà tàn sát lẫn nhau thôi nhỉ."
Thẩm Tuyển Ý: "Hoắc Hi bốc được thẻ con người mà anh ta còn không biết."
Lạc Thanh: "Mấu chốt chiến thắng phải là Tiểu Kiều có thể nhịn không xuống tay với Hoắc Hi chứ."
Tằng Minh: "Nghĩ vậy cũng đúng đấy. Hoắc Hi hoàn toàn không biết gì về quy tắc, nếu sau khi Tiểu Kiều nhận được thông báo dị biến xuống tay lập tức, Hoắc Hi hoàn toàn không có cửa thắng đâu, vậy các người chắc chắn thua luôn rồi."
Phương Chỉ tò mò hỏi: "Tiểu Kiều, sao em lại không xuống tay?"
Thịnh Kiều: "... Bởi vì phải thương khách mời mới một tí chứ."
Hoắc Hi quay đầu cười cười với cô, "Ừ, cảm ơn em đã thủ hạ lưu tình."
Tổ chương trình gõ clapboard tuyên bố kết thúc ghi hình.
Mệt mỏi một đêm, mọi người đều muốn về khách sạn ngủ bù trước. Sau khi lên xe họ liền bắt đầu ngủ gật. Chỗ ngồi của Thịnh Kiều và Hoắc Hi cách nhau một lối đi nhỏ. Xe lung lay, cô nghiêng đầu ngủ rất say, thân người càng lúc càng nghiêng, sắp ngã thẳng xuống đất.
Hoắc Hi sải bước đứng dậy, đỡ lấy thân mình đang nghiêng đi của cô, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô, ấn cái đầu nhỏ đang gục gặc của cô lên vai mình.
Anh ngồi dịch xuống, cúi người, để cô có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Cô ngủ đến mức mơ mơ màng màng, còn cọ cọ vào cổ anh, tóc lướt qua da thịt, có cảm giác ngứa ngáy khe khẽ. Anh khẽ cúi đầu, khóe môi cọ qua giữa trán cô, im lặng mỉm cười.
Thẩm Tuyển Ý ở hàng ghế sau thay đổi tư thế, hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe, lại càng đè vành mũ thấp hơn nữa.
...
Khi sắp đến khách sạn, Thịnh Kiều mới bị Hoắc Hi đánh thức.
Cô mờ mịt ngồi thẳng dậy, nhìn thấy người bên cạnh, đầu óc còn chưa phản ứng lại kịp. Cô nhìn hồi lâu, ý thức được điều gì, đôi mắt trợn tròn, lắp bắp hỏi: "Hoắc... Hoắc Hi, em không chảy nước miếng chứ ạ?"
Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn vai mình, "Em có thể kiểm tra thử xem."
Thịnh Kiều: "Éc."
Cô thực sự duỗi tay sờ sờ. Khô ráo, hức, sợ chết lên được.
Trong ánh mắt anh đều là vẻ buồn cười, nhưng nét mặt vẫn nhàn nhạt, ngồi về chỗ ngồi của chính mình.
Xe nhanh chóng đã về tới khách sạn, khách mời cũng lần lượt thức dậy, ngủ cả một đường, bây giờ chỉ muốn mau về phòng tiếp tục ngủ bù. Họ xuống xe xong cũng chẳng muốn nói gì với nhau, vội vã bước về phòng.
Sau khi vào phòng, Thịnh Kiều lên giường cái là ngủ ngay.
Đinh Giản rón rén đi ra khỏi phòng, vừa mới đóng cửa lại, chị liền thấy Hoắc Hi đi tới.
Anh nhìn cửa phòng, thì thầm: "Cô ấy ngủ rồi sao?"
Đinh Giản gật gật đầu: "Ngủ rồi."
Hoắc Hi gật đầu, cười nhẹ nói: "Bao giờ cô ấy dậy, phiền cô nói với cô ấy là tôi có việc phải đi trước, tạm biệt."
Đinh Giản gật gật đầu.
Anh xoay người bỏ đi, đội chiếc mũ trong tay lên đầu, vừa đi vừa đeo khẩu trang, bóng dáng mảnh khảnh, cả người lại tỏa ra một loại khí chất thanh lạnh.
Máy bay về nước đặt lúc chập tối, đầu tiên các trợ lý đánh thức các khách mời dậy. Lúc Thịnh Kiều rửa mặt, Đinh Giản đứng ở cửa toilet chuyển lời thay Hoắc Hi.
Bàn tay đang đánh răng của cô khựng lại, sốt ruột hỏi: "Anh ấy chưa nghỉ ngơi đã vội về làm việc luôn ạ?"
Đinh Giản: "Chắc là lịch trình rất gấp."
Thịnh Kiều đột nhiên không muốn ăn tối nữa.
Một ngày một đêm không ngủ, tối hôm qua quay gameshow còn mệt mỏi như thế, thân thể anh làm sao mà chịu đựng được chứ. Cô không gọi điện thoại cho anh, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, chỉ nhắn cho anh một tin WeChat, nhắc nhở anh phải nhớ ăn cơm.
Tổ chương trình đã sắp xếp bữa tối, mọi người thấy Hoắc Hi không ở đây, biết hồi sáng anh đã bay về đuổi công việc tiếp theo, đều sôi nổi cảm thán lịch trình của lưu lượng hàng đầu đúng là bận rộn ghê gớm.
Thịnh Kiều không muốn ăn, chỉ ăn một lát liền buông đũa, cơm nước xong tổ chương trình đưa khách mời đến sân bay, lên máy bay về nước.
Lại là một chuyến bay đường dài, về đến nước đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Thịnh Kiều xuống máy bay xong bật di động lên thì thấy Hoắc Hi rốt cuộc đã reply tin nhắn của cô rồi: Anh biết rồi, đừng lo lắng.
Lúc này cô mới an tâm hơn một tí.
...
Trong khoảng thời gian gần đây thật ra lịch trình của cô cũng rất nhiều, mỗi tuần phải quay hai cái gameshow, phải học kịch bản, còn phải tới phòng gym tư nhân của huấn luyện viên để luyện dáng người.
Theo độ tăng của tiếng tăm và danh tiếng, lịch trình và thông cáo đương nhiên cũng càng ngày càng nhiều. Cô chưa bao giờ dị nghị với những công việc mà Bối Minh Phàm sắp xếp cho cô, anh ta đã làm được những lời hứa hẹn trước đây với cô, vẫn luôn tranh thủ tài nguyên tốt cho cô. Dù hơi mệt mỏi một chút, nhưng nỗ lực và thu hoạch luôn tỉ lệ thuận với nhau.
Trong khoảng thời gian bận rộn này, "Chạy để giữ mạng" rốt cuộc cũng phát sóng tập 2 "Đám cưới ma · Phần cuối".
Một tuần nay, các cư dân mạng đã suy đoán vô số phiên bản cốt truyện từ câu nói "Em nghĩ ra một chuyện" của Thịnh Kiều, trong đó cũng có rất nhiều cư dân mạng đoán trúng, mọi người đều hứng thú bừng bừng chờ đợi tập này trong chương trình bật mí.
Chương trình bắt đầu giữa một trận sóng comment đọc cương lĩnh của Đảng cộng sản.
Khi Thịnh Kiều nói ra ý tưởng về chuyện ngày giấy đêm người kia, những cư dân mạng đoán trúng bèn vui vẻ đắc ý, cư dân mạng không đoán trúng đều kinh ngạc khen trí thông minh trâu bò của cô. Đang lúc người xem cùng lo lắng với khách mời, tự hỏi tiếp theo phải phá giải cốt truyện thế nào, thì Thẩm Tuyển Ý xé hình cắt giấy kia ra làm hai nửa, nói ra lý luận trứ danh "Phóng hỏa đốt đám người vàng mã kia đi" của anh chàng.
Cư dân mạng:???
Sóng comment:
[ ha ha ha ha ha ha he he hô hô khặc khặc tổ chương trình chắc là cú lắm rồi ]
[ tổ chương trình mời tới cái thằng nhãi bug gì thế này ]
[ Con trai nhà tui chính là thông minh vậy đấy! ]
[ lên sân khấu thì là vua, trong đời sống thì nhảm shit, mọi người check hàng mà xem nhé ]
Không khí rùng rợn bị cuốn trôi.
Đều tưởng là gameshow kinh dị, nhưng xu hướng lại càng ngày càng nhảm shit, tổ chương trình nỗ lực duy trì cốt truyện và cảm giác đáng sợ, khách mời nỗ lực phá hư phản kịch bản, trước thì có Kỷ Gia Hữu trèo tường bỏ lại thầy quay phim, sau lại có những thứ đồ trừ tà biến ra từ ví tiền của Thịnh Kiều.
Khi mọi người còn đắm chìm trong suy đoán về cô dâu của đám cưới ma trong cốt truyện của cô, sôi nổi thán phục vì chỉ số thông minh và sự bình tĩnh của cô, thì thấy cô mặt không đổi sắc tim không đập loạn móc ra một thanh kiếm gỗ đào từ bắp chân.
Người xem:??????
[ a a a a đó là kiếm gỗ đào em tặng cho Kiều Kiều! Kiều Kiều xông lên đi! Đó là pháp khí tổ truyền nhà em, đã diệt qua không ít ác quỷ! Đừng xoắn gì cả lên đê! ]
[ Có phải bác và idol nhà bác đều bị dẩm không vậy...]
[ Hình tượng điềm tĩnh IQ cao nháy mắt sụp đổ ]
[ nhưng mà đáng yêu quá huhuhu, đây là cô gái Dora gì đây, thương thương ]
[ Thật ra cô ta rất lợi hại đấy. Rõ ràng sợ ma nhưng mấu chốt trong cốt truyện đều là do cô ta phá giải ra, chắc cô ta là loại người càng sợ hãi càng bình tĩnh lãnh đạm đây ]
[ Có thể lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc của tổ chương trình, vừa để bạn đồng hành đưa cô dâu rời đi, vừa giả trang cô dâu kéo dài thời gian, chu choa, đây là trí óc thông minh gì đây, mị cũng muốn được thông minh như zị ]
[ Đứa nào dám bảo Kiều của tui không có đầu óc tui liều với nó! ]
[ Thẩm Tuyển Ý đảm đương chọc cười, Thịnh Kiều đảm đương trí tuệ, chương trình này ổn đấy ]
...
Sau khi phát sóng "Đám cưới ma · Phần cuối", nó lại bá chiếm bảng hot search lần nữa. Nhà đầu tư lớn của tổ chương trình cũng chịu khó đập tiền, đề tài hot search không ngừng, cả cộng đồng mạng tạo thế. Suy nghĩ và một loạt thao tác hề hước trong chương trình của Thịnh Kiều đều được thảo luận đứng đầu, cô lại hút được không ít fan.
Được đà tốt lành, lịch trình của Thịnh Kiều lại càng ngày càng bận rộn. Sau khi quay xong tập mới của "Chạy để giữ mạng" và "Thiếu niên ánh sao", cô lại được Bối Minh Phàm sắp xếp lịch trình ra nước ngoài xem show, dù sao thì tài nguyên thời trang vẫn phải đuổi kịp.
Ngày nào cô cũng bận đến mức chân không chạm đất. Hoắc Hi cũng vì sắp vào đoàn phim đóng phim, album mới phải lên kệ trước khi khởi động máy, tất cả các hành trình khác đều phải tranh thủ hoàn thành để dành thời gian còn đóng phim, anh cũng bận đến mức không thấy bóng dáng đâu. Weibo anh cũng không đăng cái nào, chẳng khác gì mai danh ẩn tích, Club Hi Quang ngày ngày đều khóc thầm thương nhớ cục cưng.
Lương Tiểu Đường nhắn tin hỏi cô: "Chị Tiểu Kiều, dạo này chị có gặp con trai em không?"
Thịnh Kiều: "Dạo này chị cũng chưa gặp được chồng chị."
Lương Tiểu Đường: "Aizzz, hai mẹ chồng nàng dâu chúng mình đều đáng thương quá đi."
Thịnh Kiều: "..."
Đây đúng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu hoà thuận nhất cả nước đấy.
Từ sau lần quay tập tận thế lần trước, hai người chẳng những không gặp lại, mà hầu như còn chẳng nhắn cho nhau tin nào. Cô biết anh đang bận, không muốn quấy rầy, anh cũng không chủ động liên hệ với cô.
Lương Tiểu Đường còn đang khóc chít chít, Thịnh Kiều chọc chọc vào avatar WeChat của Hoắc Hi, bưng di động lăn qua lộn lại, rên rỉ hai tiếng.
Cô hỏi Lương Tiểu Đường: "Em nói xem chị có nên gọi điện cho con trai em không?"
Lương Tiểu Đường: "Thuyền Thắng Lợi của em lệnh cho chị gọi luôn! Gọi ngay!"
Thịnh Kiều tìm được cớ bèn lấy hết can đảm gọi cho số điện thoại hơn mười ngày chưa liên hệ ấy.
Kết nối được nhanh đến bất ngờ.
Giọng anh hơi vương sự mỏi mệt, nhưng cô vẫn nhận ra trong giọng nói mỏi mệt kia có một tia sung sướng: "Alo?"
Cô nhỏ giọng vui sướng: "Hoắc Hi, anh đang bận ạ?"
"Anh ở sân bay, sắp về nước."
"Dạo này em bận lắm."
"Anh biết, em đi Paris xem show."
"Cuối tuần em lại càng bận hơn, hai cái gameshow đều sắp kết thúc rồi."
"Tầm hơn 7h tối anh về tới nơi."
"Vậy, anh muốn ăn tối chung không ạ?"
"Ừ, anh muốn ăn mì trộn tương."
Cô bật dậy khỏi giường, đôi mắt cười cong lên: "Em chờ anh ạ!"