webnovel

Đường Ngọt Cao Trung - 12 chòm sao

MocsMocs38 · Khác
Không đủ số lượng người đọc
40 Chs

Chương 26

"Sư Tử, cậu nhất định phải đuổi cổ tên đó đi!"

Trương Kim Ngưu ai oán kêu. Từ khi cô từ hội thể thao trở về, Hồ Thiên Tiễn bỗng dưng mặt dày công kích cô. Mà vẫn luôn luôn nhằm vào lúc không có Tống Bạch Dương ở đó. Mỗi ngày lên lớp, tới giờ nghỉ đều bị Hồ Thiên Tiễn quấy nhiễu chiếm tiện nghi. Tên này không nghĩ tới lại vô sỉ tới như vậy.

Mộc Kỳ Sư Tử nhún vai chịu thua. Cô cũng không ngờ Hồ Thiên Tiễn lại không có liêm sỉ tới như vậy, mặt dày đã nghe Trương Kim Ngưu có bạn trai mà đeo bám. So với anh trai Hồ Thiên Bình đúng là chẳng giống chỗ nào. Ngoại trừ cái trí thông minh của mình ra thì có lẽ Mộc Kỳ Sư Tử cô cũng chẳng tin nổi Hồ Thiên Bình và Hồ Thiên Tiễn là hai anh em.

Đang là tiết học ngoại đạo nấu ăn, lớp bọn họ được tự do sử dụng căn bếp của trường. Cao trung Mộc Mộc rất quan trọng việc học, nhưng những môn phụ đạo như nấu ăn, chăm cây, thể dục thể thao hoàn toàn không khuyến khích nhấn mạnh. Do đó đây là giờ học sinh ra chủ yếu để cho học sinh thư giãn. Huống chi Mộc Mộc vừa trải qua kì thi, đang trong thời gian thả lỏng. Nhưng mà giờ học cũng không phải là không có quy củ. Dù có muốn hay không thì tất cả các nhóm học sinh tới hết giờ đều phải nấu cho xong một món để có thành quả. Kể cho đó là trứng rán hay trứng luộc đi chăng nữa.

"Ai..."

Mộc Kỳ Sư Tử kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa dao tên tay hạ xuống mặt bàn.

"Sao bất cẩn như vậy?"

Trương Kim Ngưu đang nấu nước tự nhiên nghe thấy tiếng kêu của Mộc Kỳ Sư Tử, vội vàng quay ra đã bị làm cho cả kinh. Mộc Kỳ Sư Tử như vậy lại dùng cao cắt trúng tay mình, còn cắt sâu như vậy, máu chảy thành giọt. Trương Kim Ngưu quay đi không muốn nhìn, trên đời sinh ra cô còn sinh ra tật sợ máu. Chính vì tật này mà bản thân Kim Ngưu khi nấu ăn luôn đem bao tay, ở nhà vì cái thói này bị mẹ mắng.

"Cậu mau xuống Y tế, để tớ thái nốt."

Trương Kim Ngưu vội vàng đuổi Mộc Kỳ Sư Tử đi, nếu không cô quay ra sẽ nôn mất.

Mộc Kỳ Sư Tử chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi xin phép giáo viên rời khỏi phòng, bước chân tới phòng Y tế. Từ khi vào trường, Mộc Kỳ Sư Tử chợt nhận ra một điều: phòng Y tế chưa bao giờ có giáo viên trực. Bằng một cách nào đấy giáo viên trực sẽ toàn bỏ đi chơi. Mộc Mộc vốn quản lí chặt chẽ giáo viên nhưng với giáo viên trực phiên ở phòng Y tế lại lỏng lẻo như vậy. Lần này cũng không ngoại trừ. Phòng Y tế không có giáo viên trực, nhưng không phải là không có người.

"Hi..."

Mộc Kỳ Sư Tử yếu ớt cất giọng chào một tiếng.

Thạch Hải Thiên Yết ngẩng đầu lên liếc qua Mộc Kỳ Sư Tử, lại tiếp tục cúi xuống tiếp tục việc đang dở.

Mộc Kỳ Sư Tử nhìn hành động khó khăn của Thạch Hải Thiên Yết, không khỏi tặc lưỡi một cái, song trực tiếp đem bông băng cùng cồn đoạt lấy từ chỗ Thạch Hải Thiên Yết.

"Để tôi làm cho."

Mộc Kỳ Sư Tử thấy hắn xử lí vết thương của mình gượng gạo như vậy, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Cô rất ghét thấy người ta băng bó không đẹp mắt a, càng đặc biệt ưa sạch.

Thạch Hải Thiên Yết cố tình tránh khỏi tầm tay của Mộc Kỳ Sư Tử, lên giọng nhắc nhở.

"Tay chảy máu kìa."

Mộc Kỳ Sư Tử nhìn sang lòng bàn tay còn đang chảy máu, tuy không nhỏ giọt tong tỏng như ban nãy nữa nhưng máu vẫn chưa chảy hết. Đi lấy cuộn băng gạc ở đó, Mộc Kỳ Sư Tử quấn sơ qua vài vòng rồi buộc thắt lại, nhưng quyết tâm không bỏ qua cho Thạch Hải Thiên Yết.

Còn định tiếp tục tránh hành động của Mộc Kỳ Sư Tử, lại thấy cô thành thục như vậy, Thạch Hải Thiên Yết thấy Mộc Kỳ Sư Tử đã băng bó lại tay mình cũng chịu để im cho Mộc Kỳ Sư Tử muốn làm gì thì làm. Cậu không thích người khác tùy tiện động vào mình như vậy, nhưng cậu cũng không thể dễ dàng tự xử lí vết thương cho mình. Để cô dễ dãi chút cũng chả sao cả, cậu cũng không gặp phải điều gì bất tiện cả..

"Anh chịu khó bôi thuốc đi, nếu không sẽ không hết sẹo đâu."

Mộc Kỳ Sư Tử lúc này mới để ý trên người Thạch Hải Thiên Yết không ít vết thương thâm tím, còn có cả vài vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Tự khen cho Thạch Hải Thiên Yết rất biết bảo vệ khuôn mặt đẹp đẽ này của mình. Dù người nhiều thương tích như vậy nhưng mặt vẫn sán lạn không có lấy một khuyết điểm.

Mộc Kỳ Sư Tử băng lại vết thương hở cho Thạch Hải Thiên Yết xong, vừa khớp có người bước vào phòng Y tế.

"Thạch Hải Thiên Yết... và Sư Tử?"

Mộc Sơn Xử Nữ nheo mắt nhìn kĩ lại, xác định người trước mắt đích xác là Thạch Hải Thiên Yết và em gái mình, lại bị hành động của hai người thu hút.

"Thầy ạ."

Mộc Kỳ Sư Tử kêu một tiếng, lại thấy có một người khác ngoài Mộc Sơn Xử Nữ đi vào.

"Hai người là đi cùng nhau ...à?"

Trương Cự Giải thấy còn có người trong phòng Y tế, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn rất nhanh đáp lại. Đều là người quen cả.

"Thầy Mộc bị tụt huyết áp, chị không an tâm nên đi cùng thôi."

Mộc Sơn Xử Nữ bước chân tới chỗ đặt tủ thuốc, tìm một lúc cũng lấy được ra một lọ thuốc rồi đem thuốc uống. Vốn định nghỉ ngơi ở đây một lát mà lại thấy có người khác, anh cũng không còn ý định, uống xong thuốc sẽ trở về phòng nghỉ giáo viên. Còn đang tính rời đi, Mộc Sơn Xử Nữ lại vô tình bắt gặp được bàn tay đang băng bó của Mộc Kỳ Sư Tử.

"Tay em làm sao vậy?"

"Em đang học phụ đạo, vô tình cắt phải tay thôi."

Mộc Kỳ Sư Tử rất thoải mái để cho Mộc Sơn Xử Nữ cầm tay mình lên, tháo bỏ lớp băng trắng mỏng chưa gì đã ngả màu.

"Còn làm qua loa như vậy?"

Mộc Sơn Xử Nữ hoàn tất việc tháo ra băng trắng, cẩn thận rửa sạch lại vết cắt cho Sư Tử rồi băng gọn lại. Càng nghĩ anh lại càng không hiểu tính cách đứa em này tùy tiện như vậy sao lúc đấy bố mẹ lại cho phép nó một mình ra ngoài du học.

"Xì. Anh còn không chịu ăn uống cẩn thận, bày đặt dạy em."

Mộc Kỳ Sư Tử nhỏ giọng. Hai người đang ở sát gần nhau như vậy, nói gì cũng không thể cho người bên ngoài thấy được.

Một màn thì thầm to nhỏ này của Mộc Sơn Xử Nữ và Mộc Kỳ Sư Tử thành công được đem trọn vào tầm mắt của Trương Cự Giải. Trương Cự Giải những ngày này tâm tình biến đổi như cơm bữa, hôm nay lại được thêm cảnh này vào mắt, tâm trạng vốn tốt trong chốc mặt lại tăm tối.

"Nếu thầy ổn rồi thì em trở về đây..."