webnovel

NT - Bé con của chúng ta.

Hộc Tía ngồi bên chậu than hơ tay, gã lật khoai lang đang nướng, dù ở trong nhà cậu vẫn mặc một lớp áo bông dày.

Đông năm nay lạnh hơn năm trước, thời tiết cực kì quái lạ, hôm qua trời mưa có sấm sét kèm đá rơi xuống, nét mặt A Sùng nhìn trời căng thẳng đầy âu lo.

Sắp hết năm rồi, hy vọng mọi sự đều an ổn.

Hai ba tháng chạp, cậu quét dọn bếp sạch sẽ gọn gàng, Hộc Tía biết mình cũng chỉ là làm cho có thôi vì nhà cậu có một người ngăn nắp chu đáo làm chủ bếp mà, gã nấu đồ cúng thì cậu lăng xăng chạy quanh cũng được.

Ông táo bà táo quản bếp núc về trời, cá chép cũng chín vàng trên mâm cúng bái.

Thông thường người ta sẽ phóng sinh cá ngoài sông suối, nhưng lệ nhà gã thì không, cá chép nguyên con rán giòn rụm, gã bảo thần tiên không ăn đồ sống đâu, chỉ có yêu ma quỷ quái mới thèm đồ còn chưa chín.

Cơm Nếp mắt sáng rực mon men quanh ban thờ làm cậu phải đứng canh đến khi tàn hương, không thì hồn cá chép chẳng nguyên vẹn đi theo ông táo bà táo mất.

Tết năm nay Hộc Tía gói bánh khá hơn năm ngoái, đòn bánh không được tròn lắm, bánh chưng cũng chẳng vuông mấy, bánh cũng chẳng chắc tay, được cái không bị lòi gạo lòi nhân đã khiến cậu nở nụ cười vui vẻ rồi.

Nhưng nhìn cái bánh của A Sùng, bốn góc vuông vức, dày nặng chắc tay, cân lạt đều đẹp, cậu chỉ biết gãi đầu nhìn qua hướng khác.

Cậu cùng gã mang giấy đỏ xuống thôn xin thầy đồ câu đối tết dán cửa, giấy đỏ như pháo chữ đen như mun, lời hay ý đẹp tốt lành viên mãn.

Tổ chim năm đó vẫn còn trên cổng nhà họ, năm nào Hộc Tía cũng nhìn thấy nghe thấy tiếng chim non.

Đêm tất niên, dâng lễ xong xuôi lên ban thờ, gã với cậu ngồi ngoài sân nhìn pháo tép treo trên cây nêu nổ lốp ba lốp bốp vang rộn, hoa giấy bay lên trong khói pháo mịt mù, sắc đỏ như hoa đào ngày xuân sang.

Dù Hộc Tía cầm tiền nong của cả nhà rồi, mỗi năm mới đến, khi vừa qua giao thừa, A Sùng vẫn đặt vào tay cậu một túi đỏ tiền lì xì lấy may, mừng họ lại thêm một năm bên nhau trọn vẹn.

Cứ thế nắm lấy tay nhau thong thả sống một đời như vậy đi…

Ra tết, A Sùng mở hầm đá dưới căn phòng chứa đồ của gã dọn dẹp, bắt đầu tích trữ lương thực.

Cậu không hiểu được tại sao gã lại có động thái nghiêm trọng như thế, cho tới khi trời hạn hán triền miên, nửa năm chẳng có hạt mưa nào rơi xuống.

Cây cối xơ xác, lúa cháy vàng trên đồng, châu chấu bay đầy trời, đất nứt nẻ khô cằn, sông suối khô kiệt nước, đâu đâu cũng vang tiếng khóc than vang trời, người lang bạt tha phương từ bắc xuống nam, xác người như ngả rạ bên đường.

Giá gạo thuốc thực phẩm leo thang vùn vụt, Hộc Tía đi bên cạnh gã nép sát người lại gần, dạo này trị an trong thị trấn cũng không yên ổn, cướp giật giết người vì tiền gạo cũng liên miên.

Lần này họ lên thị trấn mua các thứ xong xuôi chắc sẽ ở yên trong nhà chống đỡ qua đại nạn, thôn làng ở khá xa thị trấn lại ở chỗ sâu trong núi rừng, không quá thuận tiện đường xá nhưng ru rú sống tự cấp tự túc, có khó khăn nhưng chẳng dễ dàng chết đi đâu.

Thời thế khó khăn, mạng người rẻ mạt, Hộc Tía nhìn thiếu phụ trẻ măng gầy nhom vàng vọt, bộ quần áo bẩn thỉu tóc tai rối bời cũng không che giấu được gương mặt xinh đẹp của mình.

Cô ta quỳ mọt dưới đất nhặt những đồng xu vương vãi dưới đất, run rẩy nhìn những đồng tiền trong tay với ánh mắt khô khốc như ruộng cạn nứt nẻ ngoài kia.

Đứa bé khóc ngặt nghẽo trong cơn đói khát, nó đã không có sức để quẫy đạp trong lớp tã bẩn thỉu, nó khóc bằng tất cả sức lực còn lại của mình…

Cô ta run rẩy đứng lên, không có can đảm ngoáy lại nhìn thêm lần nữa, lầm lũi bước đi, xiêu vẹo như một ngọn nến tàn.

Cái xác bên cạnh đứa trẻ chẳng có nổi manh chiếu đắp lên, tiếng khóc của đứa trẻ như điếu hồn người chết, cứ nhỏ dần…

Người đi đường dửng dưng, Hộc Tía túm chặt cánh tay A Sùng đứng lặng ở đó rất lâu.

A Sùng mua một tấm chiếu mới bọc xác người đàn ông vắn số đó chất lên xe trâu.

Chủ xe trâu có vẻ mặt quạu quọ khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng khi tiền công được thả vào tay hắn gấp đôi thì hắn im ỉm đánh xe chở xác ra bãi tha ma bên ngoài trấn.

Quạ đậu trên cây cao rỉa cánh, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm lên những nấm mồ thấp lè tè như đụm đất mối đùn lên ngày mưa.

Gã im lặng đào một cái hố nông chôn cất người chết, thay đứa trẻ khóc lả đi trong tay Hộc Tía thắp một nén hương.

Chăm sóc Sùng Quang là một công việc vất vả nhất mà Hộc Tía và gã từng làm, vất vả đến nỗi bé nhà gã đang trong lúc âu yếm cũng lăn đùng ra ngủ say quên tất cả...

Ấy mà thằng nhãi đó ngoác miệng gào lên thì cậu liền bật dậy ôm nó vỗ về ngay.

Họ cũng không biết chính xác thằng nhãi này bao nhiêu tháng tuổi, chỉ là trong miệng nó có một cái răng cửa bé xíu ở hàm dưới rồi.

Thím Ba đoán nó tầm bảy hoặc tám tháng, thậm chí có thể một tuổi rồi, nhưng nó còi cọc yếu ớt quá nên cũng không dám chắc.

Nhưng Hộc Tía cảm thấy đứa trẻ này là một điều may mắn của họ, cơ thể nó yếu ớt nhưng khóc rất khỏe, cũng biết ăn cháo nhừ rồi, biết lật biết bò lổm ngổm trên giường, dùng đôi mắt tròn xoe ướt mềm nhìn cậu.

Trẻ nhỏ bện hơi người, nó bám dính lấy A Sùng như hồ nếp dán giấy, không có gã ở nhà thì nó ngoan ngoãn chơi với cậu, thấy gã thì ngoác miệng mếu máo, nước mặt lăn xuống lộp độp như mưa.

Mà ngày thứ mười thằng nhãi ở nhà họ, mây đen nặng trĩu cuồn cuộn kéo đến cùng sấm vang xé toạc bầu trời, những giọt nước từ trời cao rơi xuống rửa sạch thế gian.

Thời gian như tên bay, cuộc sống vẫn tiếp diễn đủ mọi cung bậc thăng trầm...

Lần đầu tiên đứa trẻ bám bậu cửa, đôi tay bé xíu của nó vươn về phía cậu, lẫm chẫm những bước đi đầu tiên, bập bẹ gọi cậu pa pa cùng nụ cười hở bốn cái răng cửa như hạt ngọc…

Hộc Tía ngồi xổm ôm lấy thằng nhãi đó khóc như một đứa trẻ, đứa trẻ cười khanh khách, cậu nức nở sụt sùi nhận ra, trở thành cha mẹ là một chuyện hạnh phúc biết bao.

A Sùng đứng ở cửa lặng nhìn, bóng của anh ngược nắng ôm choàng lấy hai cha con đang ôm nhau khóc cười lẫn lộn…

Hộc Tía ôm đứa trẻ, gã ôm cả đôi, ôm thật chặt trong vòng tay mình.

Nhãi con Sùng Quang lớn nhanh, mỗi ngày đuổi gà trêu chó chọc mèo, khóc có cha nhỏ dỗ, nghịch dại có cha lớn trị, lớn lên trong yêu thương mỗi ngày.

Hộc Tía đứng ngoài cổng, xa xa người lớn cõng người bé trên lưng, hoàng hôn sau lưng người giống như vầng hào quang sáng rực, đứa trẻ loi choi bám lên đôi vai rộng của A Sùng, cành hoa vừng nở rộ trên tay cứ lắc lư trong gió và tiếng nói cười.

Nhìn hoa vừng nở vừa trắng vừa hồng, Hộc Tía cười đưa tay vẫy chào đứa trẻ.

Yêu thương cho đi là yêu thương còn mãi…

Đúng không?