"Ấy? Cô Cố, sao lại gặp cô ở đây nữa rồi?" Âm Thế Hùng tò mò chào cô ta, "Cô đến khách sạn gặp bạn à?"
Cố Yên Nhiên lắc đầu cười khổ, "Nhà tôi không thể ở được nữa rồi..." Nói xong cô ta lại bật khóc.
Triệu Lương Trạch vội kéo Âm Thế Hùng tránh đi, nhỏ giọng nói vào tai anh ta: "Làm bóng đèn thích quá nhỉ! Cô Cố có nói chuyện với cậu đâu?"
"Sao lại không nói chuyện với tôi? Rõ ràng tôi chào cô ấy trước mà." Âm Thế Hùng cực kì bất mãn, "Sao người ta lại không được chào lại tôi? Cậu cảm thấy tôi low thế à?"
"Không phải là cảm thấy cậu low, cậu đúng là cái đồ đầu gỗ! Còn nói lý cơ đấy, tôi thấy cậu ấy à, chín khiếu thông được có tám thôi, còn một vẫn bị tắc đấy!"
Triệu Lương Trạch bực mình lườm Âm Thế Hùng một cái, "Ra kia chờ đi, đừng làm loạn!"
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com