"Á? Giáo sư Hà? Sao lại gọi video call ạ?" Cố Niệm Chi hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy câu "Giáo sư Hà của em" được phát ra từ miệng của Hoắc Thiệu Hằng. Cô sững sờ trong chốc lát, khóe môi hơi cong lên, kết hợp cùng đôi mắt đen lay láy long lanh sinh động mang lại một cảm giác gợi cảm khó tả.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang chỗ khác, "Anh ta biết em bị thương, muốn đến thăm em, anh không đồng ý nên anh ta muốn gọi video call."
Hoắc Thiệu Hằng tóm tắt câu chuyện chỉ trong vài từ rồi nói thêm một câu: "Hai người cứ từ từ mà nói chuyện." Sau đó anh quay người rời đi.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên nhìn, lại nhìn theo hướng mà Hoắc Thiệu Hằng rời đi, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng lại không hỏi được Hoắc Thiệu Hằng, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ mặc áo khoác, đứng trước khung cửa sổ chạm sàn trong nhà, không ngừng nhìn đồng hồ, tay còn lại thì cầm điện thoại, gương mặt thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com