"…" Cảnh Y Nhân giật mình, không dám đi tới để nhìn nữa mà lập tức ngồi xuống.
Lúc ăn cơm Lục Minh không có thói quen nói chuyện, thế nên trước khi ăn sáng xong thì Lục Minh không nói một câu nào cả.
Ăn sáng xong, Lục Minh xem hết các tin tức tài chính mới nhất thì mở miệng nói với Cảnh Y Nhân: "Đi thay quần áo đi. Một lát nữa sẽ ra ngoài."
"…" Ý là muốn cô đi cùng sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cảnh Y Nhân sửng sốt, không phải sẽ tới nơi gọi là Cục Dân chính kia chứ?
Nghĩ rồi lại thấy không đúng, cậu nói hôm nay là ngày nghỉ, Cục Dân chính cũng nghỉ. Hơn nữa, hôm qua, sau khi cậu và cô đã hòa thuận rồi thì cậu không còn ý định hưu cô nữa.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân liền hỏi theo phản xạ: "Đi đâu ạ?"
"Mua đồ. Tuần sau là tới tiệc mừng thọ của mẹ rồi."
"…" Nói vậy thì chính là ra ngoài đi chơi rồi. Cảnh Y Nhân vui vẻ lên tầng thay quần áo.
…
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com