"Anh muốn làm gì cứ việc mở miệng, mục tiêu của anh đâu phải vợ tôi, đừng làm hại đến người vô tội."
Nghe vậy, Nhạc Phong tựa như nghe thấy chuyện gì nực cười: "Anh nói cứ như hiểu rõ tôi lắm vậy, thế Lục tổng đoán xem mục tiêu của tôi là gì?"
"Lúc trước anh đã ám sát tổng thống, mục tiêu của anh ngoài nhà họ Lục chúng tôi ra thì còn có thể là ai nữa?"
"Anh biết là nhà họ Lục là được, vợ anh cũng một thành viên của nhà họ Lục, không phải sao?"
Nghe vậy, con ngươi Lục Minh co rút lại rất mạnh, anh hơi nheo mắt lại, một luồng sát khí ập tới.
Anh đột nhiên đứng lên: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Nhạc Phong chậm rãi bước đến trước cửa sổ sát đất của phòng khách, sau đó kéo cửa sổ lên một nửa, bên ngoài trời đang mưa nhỏ, một luồng gió lạnh ùa vào.
"Chỉ cần anh nhảy từ nơi này xuống, tôi sẽ bỏ qua Cảnh Y Nhân."
"..." Nghe vậy, Lục Minh nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười như có như không.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com