"Đã đỡ hắn ngay chưa?" Tống Thư Hàng hỏi ngay.
Nếu mà không đỡ Bạch tiền bối thì to chuyện rồi. Cái này không giống với đỡ người già, không đỡ mới có chuyện đấy...
"Đỡ rồi, nhưng lại có chuyện nguy hiểm hơn nữa kéo đến, nói chung là ngươi cứ đến đây ngay đi. Nhìn trời, đừng nói gì nữa, mau tới đi mà!" Thất Sinh Phù Phủ Chủ vội la lên.
"Được, ta sẽ qua ngay." Tống Thư Hàng đáp lại.
Trong lòng thì cảm thấy khó hiểu, đỡ Bạch tiền bối thôi chứ có gì đâu mà nguy hiểm? Chỉ cần Bạch tiền bối không ngã lún đất thì cứ đặt hắn nằm đại ở đâu cũng được mà?
...
Sau khi cúp máy thì Tống Thư Hàng vội vàng chạy đến phòng y tới.
Trong quá trình chạy, hắn nhớ lại nội dung trò chuyện khi nãy, hình như Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói Bạch tiền bối thất thần mà cũng giống như đang bế quan thì phải?
Đợi đã!
Bế quan ư?
Không phải chứ...
Trong lòng Tống Thư Hàng thầm than không ổn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com