Thư Hàng quay đầu nhìn ra thì phát hiện Giang Tử Yên đang ngồi trên lan can gần đó. Khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười gian vô cùng xinh đẹp. Cô cầm một bịch gà chiên rút xương, dùng ngón tay trắng muốt bốc từng miếng đưa vào miệng.
Nghe giọng điệu này thì… côấy đãở bên cạnh xem mình biểu diễn tay không đập tường cả buổi rồi sao?
Ngoài ra, dung mạo cô cũng hơi khác so với lần đầu gặp mặt.
Mái tóc ngắn ngang vai của Giang Tử Yên xoăn lên trông có vẻ càng ngắn hơn, tóc mái buông dài cơ hồ che kín cả hai bên mắt.
Dưới ánh tịch dương, Tống Thư Hàng phát hiện ra tóc cô không phải thuần đen mà là một màu tím sẫm yêu dị. Trong ánh mắt cũng thoáng hiện ánh tím âm u, khiến cho Giang Tử Yên càng thêm tà khí, càng thêm "hư hỏng".
"Chào buổi chiều, Tử Yên cô nương."
Tống Thư Hàng mệt mỏi nói.
"Ngươi gọi ta Tử Yên làđược rồi, cách gọi 'cô nương' làm ta cứ cảm thấy mình đang cưa sừng làm nghéấy."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com