Nơi sâu nhất trong thôn có một ngôi từ đường cổ xưa, mặc dù có vẻ hơi rách nát tang thương không giống những nơi khác trong thôn nhưng lại tràn đầy sự trang trọng và nghiêm túc.
"Cung phụng đại nhân, đã mời người đến rồi ạ!" Đến cổng, Mộc Thành Lâm nói một cách cung kính.
"Để nàng ta vào đi." Bên trong vọng ra tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn.
Mộc Thành Lâm nhẹ nhàng mở cửa lớn ra, sau đó khom người lui qua một bên.
Mộc Hàn Yên nghĩ đã đến đây rồi thì cứ ở lại. Nàng bước vào cánh cửa lớn, cánh cửa kia cũng đóng lại một cái "két".
Trước mắt trở nên lờ mờ, một lát sau Mộc Hàn Yên mới thích ứng được với ánh sáng yếu ớt nơi này. Từ đường này khá giống từ đường ở đại lục Thánh Đình. Ở vị trí sâu nhất được sắp từng dãy linh vị, phía trước có ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng vàng, không biết một làn gió mát thổi đến từ đâu khiến cho ngọn đèn dẹo trái dẹo phải tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com