webnovel

Chương 44: Lần đầu tiên thấy y tức giận.

Bạch Diễm ôm quyền đáp:"Ta tên là Bạch Diễm, còn đây là sư muội của ta. Muội ấy tên là Thu Sương, bọn ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi. Bọn ta không biết ở đây có quỷ, nếu không nhờ vị các hạ này thì chắc bọn ta đã trở thành món ăn của nó rồi."

Dương Bạch ngạc nhiên nhìn Thiết Minh Tiêu rồi nhìn Bạch Diễm cười nói:"Nghe danh của Bạch cô nương đã lâu, không ngờ lại cô nương ở đây. Xem ra Tam sư huynh của ta thật là có phúc khi gặp được cô ở đây."

Dương Bạch từng nghe qua nàng, ở Tu chân giới nếu Tam sư huynh của hắn là Đệ nhất mỹ nam thì Bạch cô nương này là đệ nhất mỹ nữ. Hắn từng nghe nhiều người nói rằng nhan sắc của nàng có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Thiết Minh Tiêu nghe hắn nói vậy cũng cười nhẹ nhìn hắn nói:"Xem ra ta đúng là có phúc thật.", rồi y quay người lại nhìn hai vị cô nương.

Lúc này Bạch Diễm và Thu Sương nhìn thấy nhan sắc của y nhờ ánh sáng đèn lồng, hai người không kiềm được mà đỏ mặt, Thiết Minh Tiêu nhìn sắc mặt của hai người mỉm cười nói:"Rất vui được làm quen với Bạch cô nương và Thu cô nương, ta tên là Thiết Minh Tiêu còn đây là sư đệ của ta Dương Bạch."

Bạch Diễm cũng nghe qua y, y là đệ tử giỏi nhất của Trường Nhiên, nàng nhớ lại lúc y cứu mình liền biết kiếm pháp của y giỏi đến cỡ nào rồi.

Thiết Minh Tiêu nói tiếp:"Nếu Bạch cô nương không còn gì để nói thì ta cùng với sư đệ xin phép cáo từ, bọn ta còn có việc quan trọng cần làm."

Bạch Diễm hoàn hồn cười nói:"Hai vị đi thong thả, hữu duyên tương ngộ."

Thiết Minh Tiêu và Dương Bạch ôm quyền đồng thanh nói:"Hữu duyên tương ngộ."

Nói xong, hai người liền rời đi. Thu Sương đi đến bên cạnh Bạch Diễm nói:"Huynh ấy thật tuấn tú, ta chưa bao giờ gặp một người vừa đẹp vừa tốt như huynh ấy. Sư tỷ, tỷ thấy huynh ấy như vậy nào?"

Bạch Diễm đứng nhìn hướng bọn họ đi nói:"Ta cảm thấy huynh ấy là một người rất tốt."

Thu Sương nhìn sư tỷ của mình cứ nhìn hướng bọn họ đi mà không rời mắt, nàng cười nhẹ nói:"Sư tỷ không nỡ sao?"

Bạch Diễm thu hồi ánh mắt lại nhìn sang Thu Sương cau mày nói:"Muội đang nói chuyện gì vậy, muội đừng nói bậy."

Thu Sương cười nói:"Ta không có nói bậy."

Bạch Diễm gõ nhẹ vào đầu nàng nói:"Chúng ta mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta còn phải về môn nữa."

Thu Sương ôm đầu cười nhẹ nói "vâng" một tiếng liền cùng Bạch Diễm tìm chỗ qua đêm.

Ở nơi khác, Thiết Minh Tiêu cùng Dương Bạch trở về Kỳ phủ. Hai người đi đến phòng khách, Kỳ Lang, Trương Huyền và Đương Minh Chu đang ngồi đợi hai người chở về.

Thấy hai người bước vào, Kỳ Lang đi tới trước mặt y hỏi:"Như thế nào rồi? Ngài có thu phục được ả ta không?"

Thiết Minh Tiêu lấy túi càn khôn ra đưa đến trước mặt ông nói:"Đang ở trong này."

Kỳ Lang nghe vậy liền vui mừng, Thiết Minh Tiêu lạnh lùng nói:"Sao ngài lại vui mừng đến như vậy?"

Kỳ Lang nhìn y nói:"Ả ta bị thu phục tất nhiên ta phải vui mừng chứ."

Thiết Minh Tiêu nghe y liền tỏ thái độ, y cười lạnh nói:"Thì ra là như vậy. Vậy ta hỏi ngài, quỷ được tạo ra từ gì?"

Kỳ Lang nhìn y với vẻ mặt khó hiểu nói:"Tất nhiên là sự hận thù."

Thiết Minh Tiêu tức giận nói:"Đúng vậy, Lan Nguyệt cô nương thành ra như vậy cũng là một phần lỗi ở ngài."

Kỳ Lang nhìn y với sắc mặt khó hiểu, ông ta mập mờ hỏi y:"Ngài nói vậy là sao? Ta có lỗi với ả ta hồi nào?"

Dương Bạch đứng bên cạnh y cảm thấy tình hình này không ổn liền lập tức ra hiệu với Trương Huyền ngăn cản y lại, Thiết Minh Tiêu cười lạnh đáp:"Nếu ngài không có lỗi vậy tại sao Lan Nguyệt cô nương phải báo thù ngài, ngài không có lỗi sao cô ấy lại giết con trai ngài?"

Lúc này Kỳ Lang nghe vậy liền run rẩy nhìn y, Trương Huyền đi đến bên cạnh y vươn tay vỗ vai y nói:"Tam sư đệ, đệ bình tĩnh trước đi."

Dương Bạch đứng bên cạnh y cũng cố gắng khiến Thiết Minh Tiêu bình tĩnh, hắn nói:"Tam sư huynh, huynh đừng tức giận. Huynh tức giận sẽ không tốt đâu."

Kỳ Lang nghe y nói vậy tinh thần của ông ta bắt đầu rơi vào hoản loạn, ông ta từ từ lùi về sau, Kỳ Lang vừa lùi vừa lẩm bẩm nói:"Ta... không...có...lỗi... Ta....thật sự ..... không có .... lỗi..."

Đương Minh Chu đi tới bên cạnh y, đây là lần đầu tiên hắn thấy y tức giận đến như vậy, hắn cũng không biết làm gì thấy hai sư huynh đang cố gắng làm y bớt giận, hắn cũng liền làm theo. Hắn nắm lấy tay áo y nói:"Tam sư huynh, huynh có chuyện gì thì từ từ nói huynh đừng tức giận."

Thiết Minh Tiêu thấy ba người đều đang làm cố gắng mình bớt giận, cơn tức giận trong người y cũng dần dần lặn xuống, y hít sâu vào rồi thở ra một hơi nói:"Ta không tức giận nữa."

Thấy y không còn tức giận, Trương Huyền và Dương Bạch liền cùng nhau nhẹ nhàng thở phào, Đương Minh Chu nhìn thấy hai người họ thở phào, hắn khó hiểu. Tại sao hai huynh ấy lại thở dài có chuyện gì sao?

Hai người họ làm như vậy vì sợ thanh kiếm kia biết được sẽ điều khiển y, thanh kiếm đó điều khiển người khác nhờ vào sự thù hận và tức giận trong con người. Nếu người giữ thanh kiếm đó đang hận hoặc tức giận thì thanh kiếm sẽ cảm ứng được, nó sẽ bắt đầu dùng lời nói để làm đối phương ngục ngã, sau đó mới hoàn toàn điều khiển được đối phương.

Lần này y chỉ tức giận trong khoảng thời gian khá ngắn ngủi, cho nên Tiêu Phong không cảm ứng được. Thiết Minh Tiêu cũng biết điều này cho nên từ lúc có Tiêu Phong lúc nào y cũng phải cố gắng kiềm chế cảm xúc không để sự hận thù và tức giận trong lòng. Với lại y không phải là người tức giận vô cớ, y tức giận vì thấy thương cảm cho cuộc đời của Lan Nguyệt cô nương, y tức giận vì Kỳ Lang là một nam nhân sao lại đi lợi dụng nữ nhân như thế.

Chuyện cũng đã qua, Thiết Minh Tiêu thả lỏng cơ thể nhìn sang Dương Bạch hỏi:"Kỳ phu nhân như thế nào rồi?"

Dương Bạch lắc đầu đáp:"Từ lúc biết được thoát khỏi cái chết, bà ta chìm vào hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Đệ nghĩ có thể do quá sốc mới dẫn đến như vậy."

Thiết Minh Tiêu chỉ nói "ừm" một tiếng, chuyện thành ra như thế này cũng là do Kỳ Lang. Nếu ông ta thật lòng yêu thương Lan Nguyệt thì chuyện đâu đến nỗi như vậy. Y cảm thấy đều là người với nhau sao là làm những chuyện như vậy chứ.

Y nhìn Kỳ Lang đang điên loạn lẩm bẩm, y thấy mình đã dọa ông ta thành ra như vậy cũng cảm thấy có lỗi. Thiết Minh Tiêu lập tức quay sang nói với Dương Bạch:"Đệ mau đi kêu người dẫn ông ta đi nghỉ ngơi đi rồi quay lại đây. Chúng ta rời khỏi đây."

Dương Bạch nói "vâng" một tiếng rồi đi kêu người trong phủ dẫn Kỳ Lang về phòng, Dương Bạch kiểm tra qua thấy ông ta không bị gì chỉ bị Tam sư huynh nặng lời mới điên loạn như vậy nghỉ ngơi một thời gian tâm tình sẽ trở lại như trước, Dương Bạch quay người rời đi. Hắn quay lại phòng khách, sau đó bốn người họ rời đi.

Trên đường đi, Thiết Minh Tiêu nhìn sắc trời nói:"Trời cũng đã tối, chắc mọi người cũng đã mệt. Chúng ta đi tìm quán trọ để nghỉ ngơi đi."

Dương Bạch mệt lã người nghe y nói liền tán thành:"Đúng vậy, đệ mệt lắm rồi đây."